Chương 05:
Sáng thứ Hai, tại buổi đại hội chào cờ, một người đọc bản kiểm điểm ngoài dự đoán đã xuất hiện.
Tôi chỉ thấy học thần lên nhận giải, lần đầu tiên thấy học thần lên đọc bản kiểm điểm.
Đang đứng chờ, tôi có thể nghe thấy tiếng xì xào của các học sinh phía trước:
"Trời ơi! Người đọc kiểm điểm lại là học thần!"
"Sống lâu mới thấy, học thần làm sai chuyện gì thế?"
"Không biết nữa, nghe thử xem bản kiểm điểm viết gì."
Rất nhanh, giọng nói của Lâm Viễn truyền đến.
"Tôi là Lâm Viễn học sinh lớp 11/3..."
Lý Chủ nhiệm: ?
Lão Trương: ?
Học sinh phía dưới: ???
"Sao học thần lại thành lớp 11/3!"
"Học thần là lớp 11/1 mà!"
"Chuyện gì thế này? Đọc nhầm à?"
"Chẳng lẽ học thần chưa tỉnh ngủ?"
"Nói mới nhớ, hôm nay ngôi sao học đường cũng không có trong hàng ngũ."
"Không đúng, rất không đúng."
Học sinh xôn xao bàn tán.
Tim tôi đập thình thịch, móc bản kiểm điểm trong túi ra, mở ra xem thì thấy... Tôi là Lục Hành học sinh lớp 11/1...
Mắt tôi tối sầm, lấy nhầm bản kiểm điểm rồi.
Bản kiểm điểm viết tối qua tôi đã quên sạch, ai rảnh mà đi học thuộc bản kiểm điểm chứ!
Chẳng lẽ tôi phải đọc bản kiểm điểm của Lâm Viễn sao?? Nếu đọc ra thật, chẳng phải tôi sẽ trở thành ngôi sao học đường lạnh lùng sao!
Hôm qua lấy về, tôi cũng chẳng thèm nhìn đã nhét vào túi.
Tôi không phát hiện lấy nhầm, chẳng lẽ Lâm Viễn cũng không phát hiện sao? Không thể nào là anh ta tham lam bản kiểm điểm của tôi.
Ở đằng kia, Lâm Viễn đã nhanh chóng sửa lại, về cơ bản là đọc theo bản kiểm điểm của tôi.
Khiến Lý Chủ nhiệm liên tục gật đầu, ra vẻ con trai mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết ăn nói rồi.
Đúng là biết ăn nói mà? Không xem là ai viết.
Bản kiểm điểm của "con trai ngoan" nhà ông vẫn có thể chọc người ta tức chết.
Sau khi đọc lướt qua, tôi cảm thấy cái này không phải để kiểm điểm bản thân, mà giống như để kiểm điểm người khác.
Bây giờ tôi dám chắc rằng tối qua phó hiệu trưởng không hề đọc kỹ, chỉ ước lượng số chữ thôi. Nếu không thì làm sao bản kiểm điểm này có thể được thông qua!
Thấy ai đó bước xuống, tôi nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng, hỏi anh ta: "Bản kiểm điểm của tôi dễ đọc không?"
Lâm Viễn hình như sau đó mới ý thức được mình đã viết cái quái gì.
Anh ta đáp lại tôi bằng một nụ cười đáng ghét, nhướng mày nói: "Vậy tôi phải cảm ơn cậu?"
Hừ, anh ta còn dám cười.
"Lâm Viễn, tốt nhất là anh không biết đã lấy nhầm đâu đấy."
Tôi tiến lại gần, ghé vào tai anh ta và tặng anh ta một từ dịu dàng - cút.