Nam Thần Và Học Thần

Chương 09:

Chương 09:
Tôi nhìn Lâm Viễn pha chế rượu một cách thuần thục, có thể nói là một cảnh tượng mãn nhãn.
Chẳng trách có nhiều cô gái hâm mộ đến thế.
Nhìn xem, chiều cao, đôi chân dài, đường cơ bắp săn chắc trên cánh tay, quan trọng nhất là gương mặt của cậu ta. Nếu không có tôi, danh hiệu “hotboy” của trường Trung học số 1 chắc chắn cũng là của cậu ta.
Hơn nữa, bây giờ cậu ta vẫn còn mặc đồng phục học sinh, mang theo chút cảm giác ngây thơ của tuổi thiếu niên chưa phai, thế mà lại đang pha rượu trong một quán bar đầy ánh đèn mờ ảo.
...Không ngờ có ngày từ "gợi cảm" lại có thể xuất hiện trên người cậu ta.
"Này, cậu biết pha rượu à?"
Lâm Viễn không ngừng động tác, trả lời: "Không biết, chỉ chơi thôi, không giỏi bằng chị tôi."
"Không biết, chỉ chơi thôi" nghe là biết nói dối.
Rất nhanh, Lâm Viễn đẩy ly rượu đã pha xong qua: "Thử đi."
"Pha cho tôi à? Tôi đâu có gọi."
"Ừm, tôi mời cậu."
"Chị cậu nói rồi, hôm nay không miễn phí cho tôi."
Miệng nói thế, nhưng tay tôi đã đưa ra cầm ly rượu rồi - màu xanh lá cây, từ nhạt đến đậm, khiến người ta liên tưởng đến một khu rừng.
Lúc này, tôi nghe Lâm Viễn nói: "Tôi miễn cho cậu."
"Chị cậu mới là chủ quán, không sợ cô ấy đánh à?"
"Nếu là cậu, chị ấy chắc sẽ không đánh đâu."
"Tại sao?"
"Vì chị ấy luôn muốn có một cậu em trai ngoan. Tôi thì không dính dáng gì đến chữ ngoan, còn cậu thì khá phù hợp với kỳ vọng của chị ấy."
Cậu ta quả thật không dính dáng gì đến chữ ngoan, nhưng mà—
"Tôi ngoan chỗ nào?"
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, nói: "Cậu cười lên rất ngoan."
Tôi tặng cho cậu ta một nụ cười đầy vẻ không nói nên lời: "...Tôi cảm ơn cậu."
Tôi nếm thử ly rượu của cậu ta - vừa vào miệng đã thấy cay nồng, dường như mọi giác quan đều bị tước đoạt, chỉ còn lại sự kích thích trên đầu lưỡi.
Nồng nhiệt, một sự nồng nhiệt bị bao bọc chặt chẽ, không chừa một khe hở nào. Sau đó mới là chút ngọt ngào thoang thoảng, khiến người ta cam tâm tình nguyện với sự bao vây ngột ngạt này.
Có lẽ cảm giác này đối với người khác rất nguy hiểm, nhưng đối với tôi mà nói, đây là sự an toàn tuyệt đối.
Trong căn nhà trống rỗng rộng lớn đó, tôi khao khát một sự ôm ấp chặt chẽ như thế này.
Chắc là sự kích thích cả về thể chất và tinh thần, một ngụm rượu làm tôi mất một lúc lâu để hoàn hồn, mãi sau mới nhận ra nồng độ cồn của ly rượu này có lẽ không thấp.
Tôi nghe thấy giọng của Lâm Viễn: "Ổn không?"
"Ưm... Để tôi từ từ đã."
"Xin lỗi. Đáng lẽ nên giảm độ cồn cho cậu."
"Không, tôi rất thích."
Lần này đến lượt Lâm Viễn sững sờ:
"Cậu là người đầu tiên nói thích ly rượu này."
"Vậy cậu đã pha ly này cho mấy người rồi?"
"Hai người, chị tôi và cậu. Chị tôi nói ly rượu này quá cay, quá kích thích, không được lòng người."
"...Chị cậu nói đúng."
"Vậy cậu cảm thấy ly rượu này của tôi có cảm giác gì?"
Tôi nghiêng đầu hồi vị lại một chút, chọn một từ ngữ phù hợp - nồng nhiệt.
Lâm Viễn nghe thấy nhận xét của tôi, khá bất ngờ.
"Nồng nhiệt?"
"Đúng vậy, nồng nhiệt như sóng tràn bờ."
Nói xong tôi lại uống một ngụm, hơi tiếc là không còn cảm giác mạnh như lúc đầu. Quả nhiên chỉ có lần đầu tiên mới là sâu sắc nhất.
"Ly rượu này tên là gì?"
"...Khu rừng di động."
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, giống như đang kề sát vào tai tôi mà nói.
Gần quá... Quả nhiên uống rượu dễ gây hiểu lầm, tôi còn không để ý cậu ta đã tiến lại gần từ lúc nào.
Tôi nghĩ nếu có người thứ ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ chúng tôi đang thì thầm tình tứ bên tai.
...Đây thật là một sự hiểu lầm tồi tệ.
Trước đó khi cậu ta gọi là Lục ca, tôi chỉ lo sướng, không nhận ra khoảng cách này quá mờ ám.
Tôi lùi ra sau để tạo khoảng cách, cau mày hỏi cậu ta: "Dựa sát vào làm gì?"
Lâm Viễn vẻ mặt ngây thơ: "Tôi tưởng cậu thích nói chuyện gần như thế này."
"Cậu tưởng từ đâu ra?"
"Hôm viết bản kiểm điểm cậu bảo tôi cút đi ấy."
"..."
Kẻ thù dai, chuyện lâu như thế rồi vẫn còn nhớ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại—
"Cái tên cậu đặt cũng khá hợp."
"Thật sao?"
"Một khu rừng di động sẽ mãi mãi giam giữ người đi lạc vào... giống với cảm giác mà ly rượu của cậu mang lại."
Tôi nghe thấy Lâm Viễn cười rất nhẹ: "Cách giải thích của cậu không tồi."
Cậu ta hỏi tiếp một câu: "Cũng muộn rồi, không về nhà sao?"
Tôi nhìn đồng hồ, hơn tám giờ.
Chưa kịp trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất