Chương 2
Tối hôm ấy, khi trở về nhà, tôi thấy ánh đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng.
Muộn thế này rồi mà anh vẫn đang làm việc.
Tôi vào bếp hâm nóng một hộp sữa, do dự một chút rồi gõ cửa phòng anh.
Ánh sáng vàng nhạt in lên gương mặt nghiêng của Kỳ Tư Niên, chiếu rọi đôi lông mày lạnh lùng và đôi mắt tĩnh lặng.
Anh đeo tai nghe màu đen, môi mỏng khẽ mím chặt, tay áo sơ mi trắng xắn cao lộ ra những đường cơ bắp đẹp đẽ.
Người ta thường nói đàn ông lúc làm việc là quyến rũ nhất.
Quả thật đúng vậy.
Và sự quyến rũ này đã khiến tim tôi rung động mạnh mẽ.
Tôi nhẹ nhàng đặt hộp sữa xuống, định xoay người rời đi.
Nhưng một bàn tay lớn bất ngờ ôm lấy eo tôi, dễ dàng kéo tôi ngồi lên đùi anh.
Cảm giác ấm áp truyền đến, khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Anh vẫn còn phải làm việc, em…”
Anh tháo tai nghe ra, tự nhiên đóng laptop lại.
“Không có gì quan trọng hơn em.”
“…………”
Lời tỏ tình sến rện đấy, nhưng trái tim tôi vẫn mất kiểm soát.
Cằm anh nhẹ nhàng tựa lên vai tôi, hơi thở phả vào cổ khiến tôi ngứa ngáy khó chịu.
Tôi khẽ cựa quậy, vô tình chạm phải thứ gì đó, khiến anh khẽ rên lên một tiếng.
“Đừng động đậy…” Giọng anh khàn khàn.
Tôi lập tức nhảy dựng lên.
“Em em em còn phải tắm, anh cứ làm việc trước đi.”
Trong tiếng cười khẽ của anh, tôi lúng túng chạy thoát thân.
Vừa chui vào phòng tắm, tôi nhìn mình trong gương với hai má đỏ ửng, không khỏi tự trách.
Thật kém cỏi. Kém cỏi quá đi!!!
Tôi vỗ vài giọt nước lạnh lên mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Mỹ sắc hại người. Mỹ sắc hại người thật mà…
Tôi lẩm bẩm, chuẩn bị đóng cửa để tắm, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện có người đang đứng tựa vào cửa.
Kỳ Tư Niên khoanh tay, chiếc áo sơ mi trắng bó sát tôn lên dáng người cao ráo của anh.
“Sao thế?” Tôi vội cúi đầu, chăm chú nhìn vào đầu mũi chân mình.
Sớm không tới, muộn không tới, lại chọn đúng lúc này xuất hiện.
“Anh cũng muốn tắm.”
“………?”
Việc anh tắm thì liên quan gì đến tôi?
Tôi ngước mắt, chỉ thấy anh thong thả cởi từng chiếc cúc áo ở cổ.
“Tắm cùng nhau đi.”