Chương 5
Trong tiếng khóc thút thít, tôi quyết định rút lại lời vừa nói.
Anh không phải là không được.
Mà là quá được.
Kỳ Tư Niên nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo của tôi.
Trước khi tôi lịm đi vì mệt, tôi mơ hồ nghe thấy anh thì thầm bên tai với giọng đầy thân mật:
“Vì em, anh đã giả vờ suốt bao nhiêu năm…”
Ánh nắng rải đều trên tấm chăn nhàu nát.
Tóc tôi như bị ai đó kéo nhẹ, tạo cảm giác tê tê nơi da đầu.
Tôi cố gắng mở mắt ra, và ngay lập tức chạm phải ánh nhìn cháy bỏng của Kỳ Tư Niên.
“Chào buổi sáng.”
Anh nghịch ngợm những sợi tóc của tôi, từng sợi đen óng ả quấn quanh những ngón tay dài trắng muốt, tạo nên một hình ảnh đầy sức hút.
Toàn thân tôi run lên, vội vàng úp mặt vào chăn.
“Sao anh không đi làm!”
Eo tôi chợt nhận được cảm giác chạm nhẹ đầy dịu dàng.
“Không muốn đi.”
“…………”
Được rồi, anh là sếp, anh nói gì cũng đúng.
Nhưng tôi sắp trễ giờ làm rồi!
Tôi vội vàng kéo chăn ra, chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh kéo trở lại.
“Muốn đi đâu?”
“Đi làm! Trễ giờ sẽ bị trừ tiền đấy!”
Kỳ Tư Niên cụp mắt xuống, ngón tay dài khẽ chạm vào cổ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến da thịt tôi run rẩy từng đợt.
“Em không đi được đâu.”
“???”
Tôi trợn mắt nhìn anh.
“Nếu mặc đồng phục, cổ áo quá thấp sẽ không che được đâu.”
………
Tôi lập tức đỏ bừng mặt, định há miệng chất vấn thì anh đã chặn môi tôi lại.
“Anh cố ý đấy.”
“Mấy ngày nữa anh phải đi công tác, ở bên anh thêm chút nữa có được không?”
Kỳ Tư Niên cọ nhẹ vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả ra, để lộ đường nét cơ bắp mạnh mẽ và quyến rũ trước mắt tôi.
Chậc chậc chậc.
Tôi cứ có cảm giác anh đang cố quyến rũ tôi.
Dái tai anh đỏ ửng, bàn tay lớn từ từ lẻn ra phía eo tôi, đột ngột tháo tung chiếc dây lưng.
“Ê! Kỳ Tư Niên, anh làm gì thế!”
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, tôi nghiến răng, chân đã sẵn sàng đá vào người anh.
Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Tư Niên nắm chặt mắt cá chân tôi, yết hầu khẽ động. Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên làn da ở bắp chân tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Còn cố ý hỏi lại.”