Năm Tháng Không Muộn

Chương 7

Chương 7
Về đến nhà đã 7 giờ tối.
Kỳ Tư Niên không có nhà, tôi hoàn toàn lười nấu ăn.
Tôi ngã phịch xuống ghế sofa, mở điện thoại lên và phát hiện tin nhắn của Lâm Duyệt gửi đến hai phút trước.
"Heo Hồng": "Bảo bối, muốn tìm cậu chơi. [Trái tim]"
Không một giây do dự, tôi lập tức nhấn vào danh bạ gọi cho cô ấy.
“Alô, bảo bối?” Giọng nói lười biếng của Lâm Duyệt vang lên, kèm theo tiếng ma sát của vải vóc.
Tôi vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy giọng một người đàn ông hơi tủi thân: “Em gọi ai là bảo bối? Anh không phải là bảo bối nhỏ của em sao?”
Lâm Duyệt chậc một tiếng. “Cô ấy là chính thất, còn anh là lốp dự phòng.”
Tôi: ………
Chắc chắn đó là cậu bạn trai đáng thương của cô ấy – Cố Ngôn.
“Thôi vậy, tớ không làm phiền nữa, hai người cứ tiếp tục đi?”
“Đừng đừng đừng, lâu rồi không gặp, nhớ cậu chết đi được, cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Lâm Duyệt vội vàng cúp máy, chỉ kịp để lại một câu: “Đợi tớ nhé.”
Đồng hồ trên tường tích tắc trôi qua ba mươi phút, chuông cửa cuối cùng cũng reo lên. Tôi vội xỏ dép lê, chạy như bay ra mở cửa.
“Bảo bối Vãn Vãn của tớ, muah, nhớ chết đi được!” Lâm Duyệt ôm chầm lấy tôi, hôn chụt một cái, làm lem mất nửa thỏi son môi.
Tôi lấy dép trong tủ cho cô ấy, rồi nhận lấy túi đồ trên tay cô.
“Đây là gì?”
“Phở cay nhà họ Trương, siêu ngon.” Lâm Duyệt đảo mắt nhìn quanh phòng, đột nhiên nhíu mày: “Ê, Kỳ Tư Niên nhà cậu đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“Ghen tị thật, không giống tên nhà tớ đây, từ sáng đến tối dính chặt lấy không buông, sắp khiến tớ nghẹn mà nôn ra luôn rồi.” Cô ấy hất tóc lên, lộ ra cổ trắng ngần, “Nhìn này, mấy dấu dâu tây trên cổ đều là do hắn cắn đấy.”
“Không biết kiếp trước có phải là chó không.”
Tôi: ………
Mở túi nhựa ra, mùi thơm của phở cay lập tức xộc vào mũi, kích thích vị giác tôi ngay tức khắc.
Ăn được vài miếng, tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
“Duyệt Duyệt, cậu vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy sao?”
Tay cầm đũa của Lâm Duyệt khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô lại trở về trạng thái bình thường. “Chưa.”
Cô cụp mắt xuống, gắp một miếng phở cuốn đầy nước dùng.
“Cậu biết mà, tớ không muốn kết hôn.”
"Tớ sợ rằng anh ấy sẽ giống bố, trở mặt không nhận người.”
Thật muốn tự tát mình một cái.
Sao lại nhắc đến chuyện này chứ!
“Duyệt Duyệt, ăn xong phở, chúng ta xem phim nhé?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Đúng rồi! Vừa hay gần đây có bộ phim kinh dị rất hay, tớ gọi đồ ăn đêm, vừa ăn vừa xem!”
Lâm Duyệt lập tức mở ứng dụng Meituan, đặt hàng với tốc độ ánh sáng.
………
Liệu có hơi nặng đô không nhỉ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất