“Đừng đứng đó nữa, mau vào nhà đi các con!”
“Cảm ơn bác gái.”
Bà Bàng dắt tay cô: “Đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình.”
Nhiễm Dao cười híp mắt đáp vâng.
“Cô bé ngoan quá...” Bà Bàng có chút thương cảm, nhớ năm xưa khi bà biết đứa con thứ hai là con gái đã vui sướng đến mức suýt nữa thì nhảy từ trên bàn mổ xuống, hai mắt sáng như sao, cuối cùng cũng đã sinh ra được một cô bé con đáng yêu tri kỷ. Nhưng bà nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng cục bột nhỏ trắng trẻo ban đầu khi lớn lên đã trở thành một cây xương rồng, không mặc quần áo màu hồng, không đeo kẹp tóc hình bươm bướm, điều này khiến tấm lòng cưng chiều con gái của bà Bàng buồn không đâu kể xiết.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy Nhiễm Dao lần đầu tiên, Bàng Bội San đã cảm thấy sự thiếu sót trong lòng như được bù đắp lại.
Cô gái thích cười sẽ luôn gặp may mắn, sự tồn tại của Nhiễm Dao đã chứng minh tính chân thực của câu nói này. Người Tống gia từ già đến trẻ đều vô cùng nhiệt tình với sự xuất hiện của cô, ngay cả Tống Bạch cà lơ phất phơ cũng đều thu lại dáng vẻ bất cần đời, cười nói vui vẻ. Đây là con dâu trưởng của Tống gia đã được bà Bàng nhắm chuẩn, huồng hồ cô ấy còn là chị em tốt của Đàm Hi...
“Nào, Dao Dao ăn nhiều vào con.” Bà Bàng đặt thêm một con tôm to vào bát cô.
Nhiễm Dao gắp cho bà Bàng một miếng củ sen hầm, đây cũng là món ăn được Bàng Bội San động đũa nhiều lần nhất, “Bác gái cũng ăn đi ạ.”
“Con ngoan quá.” Tinh tế hiểu chuyện, cử chỉ trang nhã, không hổ là con nhà Nhiễm gia.
“Này con Cả, con bóc cho Nhiễm Dao đi chứ!” Bà Bàng nháy mắt ra hiệu cho con trai.
Tống Tử Văn ngoan ngoãn nghe theo, gắp con cua to trong bát cô ra. Nhìn mười đầu ngón tay thon dài không còn sạch nữa, Nhiễm Dao có chút đau lòng. Nhớ lại mảnh giấy anh để lại trong chung cư chiều nay, đôi tay này nên dùng để viết chữ mới đúng.
Cho nên, khi bà Bàng lại bảo Tống Tử Văn bóc cua cho cô, Nhiễm Dao đã từ chối, “Bác gái, con ăn no rồi.”
“Đừng vội, ăn từ từ thôi con.”
“Dạ.” Sau đó, Nhiễm Dao cũng không hề động đũa nữa, thỉnh thoảng mới gắp một miếng, những lúc còn lại đều yên lặng nghe mọi người nói chuyện, vừa ngoan ngoãn lại tinh tế, thỉnh thoảng lại phụ họa thêm một câu để làm sinh động thêm bầu không khí.
Bàng Bội San càng ngày càng thấy hài lòng, cô nhóc này đúng là quá ngoan mà!
Sau bữa cơm, Nhiễm Dao chủ động đi vào nhà bếp giúp Tống Thanh gọt hoa quả.
“Chị Thanh Thanh, ba quả táo có đủ không?”
“Đủ rồi, gọt thêm hai quả lê nữa.”
“Dạ vâng ạ.”
“Này, em cầm con dao nhỏ này, cẩn thận không đứt tay đấy.
“Em có ngốc thế đâu?” Tiểu Công Trúa chun mũi, giọng nói đùa giỡn có chút giống như làm nũng, trong lòng Tống Thanh bỗng than thầm một tiếng. Cô có một dự cảm, nếu tương lai cậu Cả Tống thực sự bị lún sâu vào chỉ sợ sẽ không dứt ra được! Nhát dao dịu dàng này, uy lực không hề nhỏ đâu!
“Nhóc con, em không chỉ không ngốc mà còn cực kỳ thông minh.”
Con ngươi Nhiễm Dao chuyển động, “Thật không chị? Lần đầu tiên có người khen em như vậy đấy.”
Tống Thanh liếc nhìn cô, ý cười càng sâu xa hơn.
Nhiễm Dao một tay cầm dao một tay cầm táo, vô cùng chăm chú.
Bỗng nhiên Tống Thanh có hứng thú, dựa vào một bên, dáng vẻ oai hùng bừng bừng phấn chấn: “Em thấy anh trai chị thế nào?”
“Đẹp trai.” Không hề suy nghĩ, gần như là thốt ra tự nhiên.
Tống Thanh nhướng mày, đợi một lúc sau vẫn không có vế sau: “Chỉ thế thôi à?”
“Dạ vâng.” A Văn đúng là rất đẹp trai mà.
“...”
Gọt xong táo và lê, xếp ra hai đĩa, mỗi miếng đều được cắm sẵn tăm để dùng.
“Dao Dao đến đây ngồi đi con.” Bà Bàng vỗ vỗ bên cạnh, bình thường đây đều là chỗ ngồi của ông Tống. Hôm nay ông Tống rất tự giác ra ngồi cùng con trai út, ông vẫn biết cách để không làm cho vợ mình ghét bỏ.
Có con dâu rồi thì quên luôn cả chồng, đây không phải là lần đầu tiên.
Năm xưa, khi Liêu Gia Văn đến nhà lần đầu tiên, bà cũng nhiệt tình như vậy, sau này quan hệ mới nhạt dần, mẹ chồng nàng dâu chung sống không mấy hòa thuận. Sau này ông Tống hỏi bà, sao bỗng nhiên lại không thân thiết với Liêu Gia Văn nữa. Vợ ông đã trả lời thế nào?
“Hứ, người tự cho mình là thanh cao chỉ e không đáng ‘sánh vai cùng tôi’ thôi.”
Nhưng lần này, ông Tống thực sự nhìn ra vợ ông rất thích cô bé Nhiễm Dao này. Ngay cả ông cũng cảm thấy cô bé này rất vui vẻ, cười lên rất đẹp.
“Mẹ, cũng sắp đến giờ rồi.” Tống Tử Văn giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Bà Bàng liếc mắt nhìn con trai, “Nhiều lời!”
Cậu Cả Tống sờ mũi một cái, thể hiện rằng mình rất vô tội. Nhiễm Dao thu hết động tác nhỏ của anh vào trong mắt, môi dưới hơi cong lên.
“Dao Dao, nếu mai con phải lên lớp thì bác cũng không giữ con lại lâu nữa, tuy rằng bác rất muốn làm như vậy. Lần sau con đến nhớ gọi điện thoại, bác sẽ đích thân xuống bếp nấu mấy món, đảm bảo là con chưa được ăn bao giờ.”
“Dạ, con cảm ơn bác ạ.”
“Còn con cũng đừng khách sáo với A Văn, chỉ cần sai khiến nó là được. Nhất định phải nhớ thường xuyên đến đây chơi, Tống gia luôn luôn chào đón con.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
Sau khi lưu luyến chia tay, Nhiễm Dao ngồi lên xe Tống Tử Văn, đó là một chiếc Bentley nhập khẩu.
Do bữa cơm tối không nằm trong kế hoạch ban đầu, cho nên Nhiễm Dao không kịp bắt chuyến xe cuối cùng về Tân Thị, chỉ có thể phiền Tống Tử Văn lái xe đưa về.
“Em xin lỗi...” Cô áy náy bẻ ngón tay.
“Tại sao lại xin lỗi?” Tống Tử Văn nhìn quét qua cô nhóc.
“Đã tối thế này rồi còn phiền anh phải đưa em về, thật ngại quá...”
“Không sao cả.”
Nhiễm Dao nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không buồn ngủ à?”
“Cũng bình thường.”
“Đưa em về trường xong anh có về thủ đô ngay không?”
“Có.”
“Hay là nghỉ ngơi một đêm đã, sáng mai về sau được không?”
“Buổi sáng anh có một cuộc họp rất quan trọng, tôi buộc phải có mặt.”
“Vậy à...”
Tống Tử Văn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Nhiễm Dao chán nản dựa vào ghế xe, phồng má lên. Hai người đều không nói nữa. Tống Tử Văn chuyên tâm lái xe, cô nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như đang đờ người ra.
“Xe rất đẹp.” Cô nói.
Tống Tử Văn nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Xe này không phải là của tôi.”
“Hử?”
“Với mức lương hiện tại của tôi không mua nổi Bentley...”
“Cho nên em mới nói ngành này của các anh không hề tự do gì cả, dù có kiếm được nhiều tiền thế nào cũng không tiêu được, chán ngắt à.”
“Em... hình như rất có ý kiến?”
“Đương nhiên rồi! Anh giống như ba em, trên đầu đội chiếc mũ cánh chuồn, sống nơm nớp lo sợ.”
“Em nói vậy là cực đoan quá rồi.” Tống Tử Văn nói, âm sắc bình thản, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm, “Có một số người sống là để hưởng thụ, còn có một số người sống là để cống hiến.”
Nhiễm Dao chớp mắt.
“Không hiểu à?”
“Cái hiểu cái không.”
“Nói thế này đi, mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau, cũng có sự lý giải khác nhau về sinh mạng, điều này quyết định cách thức sống được người đó lựa chọn.”
“Còn anh thì sao?”
Tống Tử Văn hơi ngẩn đi.
Nhiễm Dao bình tĩnh nhìn anh, “Anh theo đuổi cái gì? Anh hy vọng sống bằng cách thức như thế nào?”
“Như bây giờ là rất tốt.”
Cô ồ lên một tiếng, ánh mắt bình tĩnh, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, cũng không biết có hiểu được hàm ý sâu sa hơn trong lời nói của anh hay không.
Mười giờ mười lăm chiếc Bentley vững chãi dừng lại trước cổng trường đại học T.
“Đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa em về.” Nhiễm Dao mở cửa xe.
Tống Tử Văn đuổi theo, đưa một chiếc túi căng phồng cho cô: “Đây là mẹ tôi chuẩn bị cho em.”
“Giúp em cảm ơn bác gái nhé.”
“Nhiễm Dao...”
Cô quay đầu lại, mặt mày tươi cười, cong cong như trăng non mới mọc: “Sao vậy?”
“... Chú ý an toàn.”
“Vâng, em biết rồi.”
Nhìn bóng lưng cô gái đi xa dần, Tống Tử Văn đứng nguyên tại chỗ rút điếu thuốc ra hút, sau đó ngồi vào xe, khởi động xe lái đi.
Khi Tiểu Công Trúa mở cửa ra, Đàm Hi đang từ wc đi ra, hương thơm sữa tắm bao quanh người, mái tóc được búi lên bởi chiếc khăn lông to.
“Uầy, cậu về rồi à?” Hàn Sóc tiến lên, cười như tên lưu manh.
“Ừ đấy, ừ đấy, tớ về rồi đấy. Tớ mang đồ ăn ngon về cho các cậu đây, có muốn ăn không hả?” Vừa nói vừa lắc lư chiếc túi trong tay.
Đàm Hi khẽ hít hít mũi, “Thơm quá...” Chỉ ngửi thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.
“Có, có, có! Đương nhiên là có rồi!” Hàn Sóc cười he he, “Bụng tớ đang kêu gào đây, cậu mang đồ ăn về là quá hợp lý rồi!”
Đàm Hi lườm, “Mơ đấy!”
Hàn Sóc hừ lạnh, mở túi ra, “Ù ôi, thịt vịt nướng này! Còn có cả đùi gà hầm nữa! Toàn là thịt, thịnh soạn quá đi!”
Nhiễm Dao cười với cô, “Thích thì ăn nhiều vào, tớ đi tắm đã.” Sau đó, cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
“Hi Hi, cậu nếm thử vị này đi, hình như là vịt quay Bắc Kinh này...” Hàn Sóc ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, còn không quên đánh giá đồ ăn.
“Tớ đánh răng rồi.”
“Ăn xong đánh lại lần nữa đi!” Chuyện đơn giản đến không tưởng!
“...”
Ngày hôm sau, thứ hai.
An An mở cửa vào phòng, phát hiện ba con mèo con vẫn còn đang ngủ say. Đàm Hi không khép màn, giơ một chân ra vắt vẻo ở mép giường. Hàn Sóc thở hơi nặng, phát ra tiếng ngáy nhỏ. Tiểu Công Trúa có dáng ngủ ngoan nhất, trong chiếc màn màu hồng phấn là đống chăn màu hồng, tạo nên cảnh giới riêng nhất định.
An An cố gắng hành động nhẹ nhàng nhất có thể, lấy quần áo trong va li cho vào tủ quần áo, rồi sắp xếp lại. Giữa chừng thì Đàm Hi tỉnh lại.
“Í? An An cậu về rồi à?” Cô vừa lên tiếng Hàn Sóc và Nhiễm Dao đã lần lượt tỉnh giấc.
“Ừm. Tớ mang bữa sáng về cho các cậu này, xuống ăn đi.”
Hàn Sóc hai mắt sáng lên, “Đại mỹ nhân, cậu đúng là hiểu lòng người. Tớ đã yêu cậu mất rồi, nàm thao đây?”
“Ừm... vậy thì cậu yêu thôi!”
“Ok chơi luông!” Đánh răng rửa mặt xong, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tiểu Công Trúa không mấy vui vẻ, cầm chiếc bánh màn thầu chậm rãi xé, Đàm Hi liếc nhìn cô, “Cậu sao vậy?”
“Tớ... có phải là tớ khiến cho người khác thấy ghét lắm không?”
“Ai nói thế? Tớ móc con mịa nó mắt đứa đấy luôn.” Hàn Sóc lòng đầy căm phẫn, “Nếu như cậu mà còn khiến cho người khác thấy ghét thì chẳng phải là tớ bị người khác phỉ nhổ à?” Nói xong, tự cô liền cười he he.
Đàm Hi thầm mắng một câu “đồ ngốc”, nhưng lần này coi như đã tự hiểu được.
Thứ ba, tiết học của ông giáo Phạm, Đàm Hi nộp bản thảo, vừa ngồi về chỗ đã nghe thấy hai cô bạn ngồi phía sau nghiêm túc bắt đầu buôn chuyện.
“Tại sao cô Hề lại từ chức rồi?”
“Hình như là vì cô ấy chia tay với bạn trai rồi thì phải...”
“Thế thì có liên quan gì đến chuyện nghỉ việc chứ?” Không chỉ không được nghỉ việc, mà còn phải nghĩ mọi cách để nắm lấy mới đúng! Mất đi tình yêu, chẳng lẽ còn phải kết liễu luôn sự nghiệp nữa sao? Đúng là quá ngốc nghếch!
Đàm Hi nghe xong một lúc cũng không tiếp tục nữa, đều là mấy kẻ thích hóng hớt.
Cùng với sự ra đi của Hề Đình, cái tên “Kha Nhan” cũng không còn được nhắc đến nữa. Đàm Hi cũng sau này mới nghe nói cô ta bị chủ nợ đuổi đến tận trường học, chủ nhiệm khoa thông báo phê bình, lại thêm việc lan truyền tin đồn thất thiệt trên loa phát thanh, hai tội cộng lại đều bị xử phạt. Từ đó về sau, sinh viên toàn khoa đều bắt đầu bài xích cô ta, sau đó thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đã xin thôi học.
Sau khi Hàn Sóc biết chuyện không nói gì cả, dường như từ đầu đến cuối chưa từng quen biết một người tên là Kha Nhan.
Đàm Hi vỗ vai cô, “Đi thôi, muộn nữa là hết cơm ăn luôn đấy.”
“...”