Dưới sự hòa giải của bà cụ, hai bên đều nhường một bước, miễn cưỡng ngồi chung một bàn....
“A Chinh, uống miếng canh đã, để ấm bụng.” Bà múc rồi đưa cho anh.
Bộp...
Ông cụ đập đũa, “To đầu vậy không có tay sao? Cần bà dọn sẵn vậy sao?”
Bà cụ ngẩn người.
Vẻ mặt Lục Chinh lạnh lùng, “Cháu biết ông khó chịu, nhưng đừng giận cá chém thớt.”
Ông cụ giận sôi tim gan, vô tình nhìn vào đôi mắt oan ức của người vợ già, tự nhiên thấy có lỗi, như vậy nên bữa cơm mới ăn xong suôn sẻ.
“Theo ta vào phòng đọc sách.” Vừa đặt chén xuống, Lục Giác Dân nói.
Lục Chinh cho bà cụ một ánh mắt trấn an, bước lên lầu.
Trong phòng sách, hai ông cháu ngồi đối mặt nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ, như thể cả hai bên có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“Cháu định thế nào?” Ông cụ đề cập ngay vấn đề.
“Không cần thiết.”
“Cháu tính nói với nhà họ Tần thế nào?”
Lục Chinh cười mỉa mai, đường cong của cánh môi lộ vẻ ngang bướng và ngạo mạn, “Cháu làm gì, không cần nói với người khác.” Thực lực quyết định mọi thứ, đừng nói là Đàm Hi và Tần Thiên Lâm vô danh vô thực, cho dù có đi nữa, anh cũng có thể giành về.
“Hoang đường!” Ông cụ Lục tức đến mức đập bàn. Trước đây ông cũng biết cái tính ngạo mạn của đứa cháu, nhưng không ngờ lại ngạo mạn đến mức này, đến việc cướp vợ với cháu ngoại cũng có thể làm được.
“Nhà họ Tần, còn không có cửa.” Cậu Hai nói thêm một câu.
“Cháu có nghĩ việc này mà đồn ra ngoài thì...”
“Không thể, nhà họ Tần cũng muốn giữ thể diện.” Anh đã đối đầu với Tần Tấn Huy biết bao lần, người anh rể này sĩ diện lắm.
“Ta không cần biết lý do của cháu là gì, phải chia tay với nó ngay.”
Lục Chinh đứng dậy, chỉnh chu lại cổ áo, đáp lại một câu: “Cháu không đồng ý.”
Bà cụ đang áp tai vào cửa nghe lén, đột nhiên nghe tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Bà đang tính nắm lấy tay cánh cửa, Lục Chinh đã mở cửa ra trước.
“A Chinh, hai người nói chuyện...”
Anh đỡ bà ra ngoài phòng khách, “Không sao cả.”
“Bà nghe thấy tiếng động, còn dối bà!”
“Quen rồi là được ạ.”
Bà cụ thở dài: “ Tính ông ấy vậy đó, phòng trên lầu đã dọn xong rồi, cháu lên đó nghỉ chút đi, ăn xong cơm tối rồi hẵng về.”
“Vâng.”
Sau khi Lục Chinh lên lầu, bà cụ rót ly nước ấm bê vào phòng đọc sách. Ông cụ lạnh mặt, lồng ngực phập phồng liên hồi.
“Uống chút nước đi.”
“ Đem đi.”
“Ông xem ông bao nhiêu tuổi rồi còn đấu với cháu mình chứ?”
“Là nó làm tôi giận trước!” Giọng ông bỗng lớn lên.
“Ông nhỏ nhỏ tiếng thôi, quát gì chứ?”
“Thằng ranh con đó phải làm tôi tức đến chết mới vừa lòng mà.”
“Lại nói mấy câu giận dỗi nữa,“ Đàm Thủy Tâm đưa nước đặt vào tay ông cụ, “Hôm qua tôi đến gặp con bé rồi, muốn nghe suy nghĩ của tôi không?”
Lục Giác Dân hơi giật lông mày, bỗng nhiên gắt gỏng: “Đừng tưởng tôi không biết bà muốn làm gì, đều tại bà chiều nó từ bé nên lớn lên mới thế này đấy!”
“Tôi chiều thì đã sao? Nó từ nhỏ đã không cha không mẹ, làm bà nội như tôi xót xa biết mấy? “ Bà cụ nghẹn ngào, “Với lại, A Chinh chỗ nào không tốt chứ? Ông bắt nó trở về từ quân đội, nó cũng về, đến quân hàm trung úy sắp đạt được nó cũng không lấy, đó là vị tướng trẻ nhất của đất nước đó! Ông muốn nó phải làm sao nữa?”
Nói đến điều này, bà cụ lại nhịn không nổi sự đau lòng. Bà biết thằng bé này rất thích cuộc sống trong quân đội. Nếu không phải gánh nặng nhà họ Lục trên vai, nó hoàn toàn có thể sống cuộc sống của chính mình. Nói đến cùng, cũng là do cái nhà này đã trói buộc nó.
Lục Giác Dân bỗng thấy có chút gì đó khó chịu.
Bà cụ lau những giọt nước mắt, tiếp tục nói: “Mấy năm nay, A Chinh sắp xếp công việc của công ty đâu ra đấy, sao ông không niệm tình nó? Bình thường cứ gọi thằng quỷ này thằng quỷ kia, nó về một cái là mặt hầm hầm, đến việc tôi múc chén canh cho nó cũng làm ông khó chịu. Ông nói xem, còn chuyện gì ông không vừa lòng chứ?”
“Tôi không có...”
“Không có? Vậy lúc nãy ai đập bàn, ai quăng đồ?”
“...”
“Nó là cháu trai của chúng ta, không phải người ngoài!”
Ông cụ cong môi, có chút không đỡ nội sự công kích của bà cụ: “Cái đó... đừng khóc nữa! Lau nước mắt đi đã, còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Thấy A Chinh cũng 30 tuổi đầu rồi, khó khăn lắm mới gặp được người con gái nó thích, ông đành lòng chia uyên rẽ phượng sao?”
“Nó thích ai không thích? Tại sao phải thích vợ của Thiên Lâm chứ?”
“Hai đứa chưa đăng ký, không tính.”
Ông cụ thấy bà không kìm được nước mắt, ngược lại càng khóc nhiều, trên mặt đã không còn vẻ tự nhiên, liền hạ giọng xuống: “Đã từng này tuổi đầu rồi còn học trẻ con khóc lóc. Lau đi...”
Bà cụ hất tay ông ra.
Lục Giác Dân bất lực, đứng dậy đến bên bà: “Được rồi, mắt bà vốn dĩ không tốt, khóc hư thì sao? Tôi làm vậy cũng vì nó cả.”
“Tôi thấy ông là vì sĩ diện của nhà họ Lục và sĩ diện của bản thân ông thì có!”
“Nói bừa! Tôi là loại người đó sao?”
“Vậy tại sao ông không đồng ý?”
“... Con bé đó trẻ quá, không tin được.”
“Ông còn chưa thấy người ta đã nói không tin được? Ông cũng xem thường A Chính quá rồi.”
“Chỉ riêng việc nó gả vào nhà họ Tần rồi còn bám lấy Lục Chinh, thì cũng thấy con bé này không hiền lành gì.”
“Tôi thì thấy đó là cô gái tốt! Xinh đẹp, nói ngọt, còn rất lễ phép. Quan trọng là A Chính thích. Bao năm rồi, chúng ta giục nó lấy vợ, cũng giúp nó đi gặp mặt biết bao cô gái, nhưng có đứa nào lọt vào mắt nó không?”
Ông cụ im lặng. Đúng vậy, bao nhiêu năm qua Lục Chinh không hề có lấy một mảnh tình vắt vai. Nếu không có chuyện này xảy ra, ông còn tưởng cháu mình có vấn đề về giới tính nữa.
Bà cụ thừa lúc lau nước mắt, liền liếc nhìn ông, thấy ông cũng nguôi nguôi, liền bồi thêm: “Hai người già cả chúng ta cũng không còn được bao lâu nữa, tâm nguyện còn lại của chúng ta chẳng phải là mong lúc còn trên đời có thể ôm chắt hay sao? Ông tính chia cách bọn trẻ thật à?”
Ông cụ im lặng suy nghĩ.
Bà cụ cũng thôi không nói nữa.
Quay lại hiện tại, Đàm Hi nằm trong lòng của Lục Chinh, bàn tay nhỏ sờ soạn, “Bữa tối ông làm khó dễ anh hả?”
“Không.”
“Ồ, xem ra biểu hiện của em hôm qua khá tốt, bà đã đỡ lời rồi.”
Lục Chinh bóp sống mũi cô: “Không biết xấu hổ.”
“Gì chứ, em nói thật mà.”
“Em...”
“ Đúng rồi, anh nghe nói đến Lê Diệp chưa?”
“Bà Cố hả?”
Đàm Hi chau mày: “Sao lại họ Cố vậy?”
“Nếu người em nói là Lê Diệp quốc bảo đại sư thì nhà chồng bà ấy họ Cố.”
“Nguồn gốc nhà này như thế nào?”
Lục Chinh nói vẻ hài hước, “Một trong 4 nhà tài phiệt của Kinh Đô...”
Thì ra, chồng Lê Diệp là người nắm giữ sự nghiệp nhà họ Cố, là một trong 4 nhà tài phiệt. So với sự hiển hách nhà họ Bàng và phú quý nhà họ Lục, Cố gia nổi tiếng với sự không phô trương. Bởi vì việc làm ăn của gia tộc chủ yếu liên quan đến lĩnh vực di truyền sinh học, hơn nữa có mối quan hệ hợp tác cơ mật với chính phủ, vì vậy người nhà họ Cố rất ít khi xuất hiện nơi công chúng, đến yến tiệc chiêu đãi cũng ít khi tham gia.
“Hèn gì trường phái của Lê Diệp không giống nhà nghệ sĩ đơn thuần.” Đàm Hi suy nghĩ.
“Bà ta là người duy nhất hoạt động tích cực trước công chúng. Bà sinh cho Cố gia ba người con, con cả là Cố Hoài Ngọc kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc, con thứ hai là Cố Hoài Cẩn sống ở nước ngoài, con út là Cố Hoài Sâm...”
Đàm Hi hết hồn, Cố Hoài Sâm?!
Hơ, đúng là... khỉ thật.
Lục Chinh nhạy cảm thấy được sự gượng gạo trong chốc lát của người trong lòng, anh cười nói: “Lần trước Trần Khải quay được chính là cậu Ba này, em không có gì muốn nói sao?”
Quả nhiên, Đàm Hi biết ngay anh muốn kiếm chuyện mà.
“Nói gì? Đó là do góc chụp, em có làm gì với anh ta đâu...”
“Vậy em vuốt cằm anh ta làm gì?”
Đàm Hi bĩu môi, “Giờ em vuốt anh nè, có thể làm gì chứ?”
Người đàn ông nhìn cô, “hôn.”
“Anh... um...”
Lục Chinh lật người đè cô xuống. Lúc quấn quýt, Đàm Hi dần có cảm giác. Cô liếc nhìn tủ đầu giường. Lục Chinh hiểu ý, đưa một tay kéo tủ ra, lục lọi một hồi, kết quả chỉ còn hộp không.
“Chết thiệt!”
Đàm Hi giật mày, đôi má ửng đỏ nhìn anh, đôi mắt trong vắt dường như có thể chảy ngay nước mắt xuống.
Lục Chinh miệng khô khóc: “Không đeo được không?”
“Em đang thời kỳ nguy hiểm...”Đàm Hi mím chặt môi, giả vờ tội nghiệp.
Lại một tiếng nguyền rủa, Đàm Hi phì cười.
“Cái đó... Lúc về em đã mua rồi...”
“Ở đâu?”
“Phòng khách, trong túi xách.”
Lục Chinh xuống giường, đôi chân săn chắc cứng cáp bước nhanh đến phòng khách, đến áo ngủ cũng không thèm khoác lên.
Đàm Hi thấy ai đó mông trần, mắng yêu “Đồ dê xồm”, sau đó xuống giường.
Cạch - đóng cửa.
Tạch - khóa lại.
Động tác lưu loát rất phong cách.
Đi đến bên tủ tường, lấy nửa chai rượu vang và một cái ly cổ cao, dựa người bên cửa sổ sát đất, vừa ngắm cảnh đêm, vừa nhâm nhi ly rượu.
Rầm... Rầm... Rầm...
“Đàm, Hi!” Âm thanh chói tai không ngoài dự kiến vang lên.
Cô nhấp một miếng rượu vang, chỉ cười không lên tiếng.
“Mở cửa ra!”
“...”
“Nhóc con, em thích bị đánh đòn phải không?”
“...”
“ Đàm Hi!”
“...”
“Hi Hi à...”
Lần đầu tiên Lục Chinh nhếch nhác vậy, trần trụi ngoài phòng ngủ, đập cửa liên tục như một thằng khùng.
“A Chinh, em cũng không biết tại sao cửa bị khóa nữa, anh biết không?”
“Đàm Hi, đừng đùa nữa, mau mở cửa.”
“Nhưng em không mở được, làm sao giờ?”
“Đừng giả vờ!”
“Không mở được thật mà.”
“Em chơi anh hả?!” Cơn giận dữ ngăn cách ở bên kia cánh cửa, Đàm Hi có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Khụ khụ... hết cách, đành để anh ngủ ngoài phòng khách một đêm vậy!”
“ĐÀM HI!”
Cô hứ một tiếng, trong mắt hiện rõ sự hưng phấn vì trò đùa thành công, “Kêu cũng không ích gì đâu, ngoan ngoãn ngủ phòng khách đi~”
Nói xong, vuốt tóc, quay người, nằm sấp lên giường, che đầu lại cười khúc khích.
Đột nhiên, chiếc chăn trên người bỗng nhẹ tênh, gió lạnh lùa vào. Đàm Hi ngẩn người, liền quay lại, sau đó... cả người ngơ ra.
“Vui lắm hả?” Người đàn ông đứng bên cạnh giường, người cao tay dài, cơ bụng rất gợi cảm.
Ơ...
“Thú vị lắm sao?”
“Sao anh vào được?”
Lục Chinh lắc chùm chìa khóa trên tay, “Đừng quên, đây là nhà anh.”
Đàm Hi tức tối, sao lại quên vụ chìa khóa kia chứ?!
“Anh đừng qua đây...”
“Giờ mới biết sợ hả?”
Đàm Hi hét lớn một tiếng, bò nhanh đi, chân vừa bước ra một bước đã bị kéo lại, té chỏng gọng, mặt úp xuống.
Lục Chinh liền đè lên, “Được lắm, gan lớn rồi đấy, phải dạy dỗ thôi...”
Đàm Hi uất ức rồi...