Chương 3:
Thời tiết mùa hè biến ảo khôn lường. Ta và Bạch Chỉ rong ruổi hơn một tháng trời, càng đi càng quen đường, chẳng mấy nữa sẽ đặt chân vào địa phận Thục Châu.
Để tránh cái nắng gay gắt buổi trưa, sáng sớm hôm đó ta đã dậy từ mờ đất lên đường.
Gió sớm mát lành thổi cho lòng người tỉnh táo, chú ngựa sau một đêm nghỉ ngơi cũng đầy sức sống, vui vẻ phi nước đại.
Nào ngờ vừa ra khỏi cổng thành, bước chân lên quan đạo, một bóng người bỗng nhiên ngã sấp xuống ngay trước xe, ta suýt chút nữa đã ghì chặt dây cương lại.
Bạch Chỉ đang ngủ gà ngủ gật giật mình thức giấc:
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như có người… đến để gây sự đấy à?”
Ồ, hóa ra là thật sự bất tỉnh, không phải cố ý va chạm.
Đó là một vị lão nhân tóc đã bạc trắng. Bạch Chỉ cho ông uống chút nước, không lâu sau lão nhân dần dần mở mắt tỉnh lại.
Nghe nói chúng ta sẽ đến Thục Châu, vị lão nhân lấy ra một ít bạc vụn, khẩn khoản cầu xin được đi nhờ một đoạn đường.
Vì chỉ còn nửa ngày hành trình, lại đi thẳng một con quan đạo, ta gật đầu đồng ý.
Lúc từ biệt ở cổng thành, Bạch Chỉ đã quen thuộc gọi ông ta là “Thành Lão Bá”.
Sau khi cảm kích ba lần bảy lượt, Thành Lão Bá mới rời đi.
Bạch Chỉ hạ giọng nói:
“Ta đã lén nhét số bạc ấy trở lại túi ông ấy rồi.”
Ta và nàng nhìn nhau mỉm cười.
Thục Châu rất náo nhiệt. Ta và Bạch Chỉ chọn một con hẻm yên tĩnh, mua một ngôi nhà nhỏ.
Ánh trăng như nước trải dài trước cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng rỉ rả, rồi sau đó chìm vào im lặng sâu hơn.
Bạch Chỉ trải chiếu xuống giường, ngáp một cái đầy mỏi mệt, ta ngồi dưới ánh đèn, tính toán chi tiêu.
Hai gốc quế già trước sân nở hoa đúng mùa, hương thơm theo gió đêm nhẹ nhàng tràn vào trong nhà.
Năm năm trước, Từ phủ cho của hồi môn cũng khá là hậu hĩnh, nhưng năm năm qua vì nhà Sở mà tiêu tốn không ít.
Sau khi nhà Sở bị tịch thu, nghèo túng đến mức trắng tay. Những ngày lưu đày Tây Bắc, Sở mẫu luôn miệng than thở thân phận cao quý của mình, không chịu nổi khổ cực, đối với ta trăm điều đòi hỏi.
Dù ta có tính toán kỹ lưỡng cách mấy, năm năm trôi qua cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Từ lúc khởi hành đến Thục Châu, hiện tại trong tay chỉ còn hơn năm mươi lượng bạc.
Ta thở dài:
“Chúng ta nhất định phải tìm việc làm, cứ ngồi không tiêu tiền thì sớm muộn cũng hết.”
Bạch Chỉ nghiến răng tức giận:
“Việc nên làm là bắt nhà Sở vô sỉ kia trả nợ rồi hãy đi!”
Ta nhịn không được bật cười:
“Biết đâu họ tức giận, thừa dịp thần không biết quỷ không hay giết ta diệt khẩu cũng chưa chắc khó khăn gì.”
“Cũng đúng. Một kẻ có thể quay đầu bỏ vợ như dép rách thì đừng mong hắn còn chút lương tâm nào.”