Chương 7:
Bạch Chỉ treo biển nghỉ bán trước cửa xong, liền không rời ta nửa bước, cố ý lờ đi vẻ do dự muốn nói lại thôi của Sở Lâm.
Ngày gió tuyết trơn trượt, người ra đường vốn đã ít, đóng cửa mấy hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.
"Ta dứt khoát tiếp tục theo Trình Bá học nhận biết dược liệu, đầu xuân năm sau có thể sẽ phải đi xa để thu mua dược liệu."
Ánh mắt Sở Lâm dõi theo ta không rời, y như cái bóng vô hình, khiến ta dần dần cảm thấy bực bội.
Cuối cùng, hắn cất tiếng nghẹn ngào:
“Thanh Sương… hãy theo ta hồi kinh.”
Chưa đợi ta nhắc tới chuyện hòa ly, hắn lại nói tiếp:
“Lấy Từ Ý Ngưng chỉ là tạm thời, ngươi hãy theo ta trở về trước…”
Ta cắt ngang lời hắn:
“Ngươi khi cưới ta chẳng cũng chỉ là quyền nghi kế sao?”
“Không, lần này khác mà.”
Sở Lâm vội vàng giải thích, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy nụ cười chế nhạo trong mắt ta, hắn lại lùi về sau một bước.
Bạch Chỉ nhân lúc hắn thất thần, liền dùng sức đẩy hắn ra khỏi cửa, nhanh chóng cài then cửa lại.
Rồi nàng mang từ phía sau vườn vào một cái chậu lửa, gọi ta:
“Nhanh lên, bước qua một cái cho khuất tất xui xẻo đi.”
Ta vừa buồn cười vừa đành theo ý nàng.
Dường như sợ ta mềm lòng, nàng tiếp tục liệt kê những “tội lỗi” của Sở Lâm.
Ví dụ như trước kia hắn luôn lạnh nhạt với ta, lại ung dung hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tận tâm của ta.
Ví dụ như hắn thường xuyên ra ngoài không một lời báo trước, rồi trở về với đầy người thương tích, khiến Sở mẫu tức giận trút giận lên ta, nhưng hắn chưa từng mở miệng bảo vệ ta lấy một lần.
Lại ví dụ như khi những gia nô già trong nhà Sở công khai chế nhạo thân thế thấp hèn của ta, hắn cũng làm lơ không thèm để ý.
Tây Bắc vốn đã lạnh lẽo khó chịu, nhưng cái lạnh từ ánh mắt Sở mẫu còn khiến lòng người thêm buốt giá.
Tất cả những lời oán trách trong lòng bà ta đều dồn hết xuống ta, như thể chính ta là nguyên nhân khiến họ bị lưu đày vậy.
Sở Lâm ngày ngày trầm lặng, mặt mày lúc nào cũng cau có.
Nếu không phải ta từng chứng kiến dáng vẻ phóng khoáng tự tin năm xưa của hắn khi còn theo đuổi Từ Ý Ngưng, chắc hẳn ta sẽ nghĩ rằng tính hắn vốn dĩ lạnh lùng như vậy.
Trình Bá nghe đến đây cũng nổi giận:
“Thằng tiểu tử này thật chẳng ra gì!”
Bạch Chỉ nói đến đây thì nước mắt đã đỏ hoe, ánh mắt dừng lại trên bụng ta, giọng nghẹn ngào:
“Điều khiến ta tức giận nhất chính là… hắn đã khiến tỷ mất đứa bé đó.”
Ta ngạc nhiên ngước mắt, không ngờ nàng lại biết chuyện này.