Chương 121: Một Lời Thức Tỉnh Người Trong Mộng
Phùng Tiểu Tuyết không hiểu vì sao hiện giờ các cô gái muốn gả cho phu quân càng lúc càng nhiều, hết người này tới người khác. Phu quân của nàng hiện giờ chỉ là một tiểu lao đầu, nếu cứ như thế thì sao này thế nào đây?
Tiểu thiếp càng nhiều, thì có nghĩa là càng có nhiều người đến chia và hưởng phu quân của nàng, đó là chuyện mà bất cứ nữ nhân nào cũng không vui. Nàng không thể sinh đẻ, chỉ có thể chấp nhận cho phu quân nạp thiếp, nhưng nàng không hi vọng tiểu thiếp của phu quân quá nhiều. Tần Chỉ Tuệ thất tung, phần hương hỏa cho Dương gia vẫn còn chưa có chỗ cậy nhờ, nên nàng chủ động thương lượng với Dương mẫu đi nạp thêm cho phu quân một tiểu thiếp nữa. Nàng thật không ngờ là thoát cái có đến ba nàng xếp hàng một lượt, điều này khiến nàng không khỏi có chút khó xử.
Dương mẫu hỏi Dương Thu Trì thật kỹ tình hình liên quan đến Hác Thiến, cảm thấy nàng này cũng không tệ, bèn bàn sơ qua với Phùng Tiểu Tuyết, đều cảm thấy có thể cưới về. Nhưng mà chuyện này cần phải chờ coi tình hình ở chỗ Tống Tình xử lý như thế nào rồi mới quyết định được.
Đêm ấy, Dương Thu Trì ôm Phùng Tiểu Tuyết nằm dựa trên giường, thấy Phùng Tiểu Tuyết không vui, biết nàng nghĩ gì, bèn nhẹ vuốt ve thịt da trơn mịn của nàng, an ủi: "Tiểu Tuyết, tuy có ba người đến đề thân, nhưng ta sẽ không cưới hết cả ba đâu. Nếu như ai đến đề thân ta cũng cưới hết, như vậy bao nhiêu nữ nhân như vậy ta cưới hết hay sao?"
Phu quân hiểu ý nghĩ trong tâm của mình, hơn nữa còn chiếu cố đến nữa, khiến Phùng Tiểu Tuyết cảm thấy lòng thật ấm áp. Nàng dựa sạt vào Dương Thu Trì, thỏ thẻ: "Phu quân, chàng nên nạp một tiếp thiếp để chúng ta có thể truyền tông tiếp đại, nhưng mà rốt cuộc cưới ai thì thiếp không thể đưa ra chủ ý cho chàng được, vậy thì chàng cứ quyết định đi a."
Dương Thu Trì nhẹ hôn lên trán nàng: "Tiểu Tuyết, nàng nói xem, trong ba cô này ta nạp cô nào là được nhất?"
Phùng Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ: "Muội muội của Ngũ di thái của Tri huyện lão gia thiếp chưa hề gặp, nhưng mà Mỵ nương đẹp nhưng có vẻ quá... quá...." Phùng Tiểu Tuyết rất muốn tìm một từ mô tả cho thích hợp, nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra.
"Quá yêu diễm, đúng không?" Dương Thu Trì cười hỏi.
Phùng Tiểu Tuyết ừ một tiếng đáp: "Kỳ thật nàng ta rất đẹp. Chỉ là có chút, có chút..."
"Có chút giả vờ, cưa sừng làm nghé, đúng không? Hắc hắc."
Đây chính là điều mà Phùng Tiểu Tuyết đang nghĩ, nhưng chẳng tiện nói ra, giờ nếu như phu quân đã thốt nên lời, nàng tiện thể mặc nhận, tiếp lời: "Không biết muội muội của cô ta thế nào?"
"Để ý làm gì cô ta thế nào, thực ra ta chẳng hứng thú." Dương Thu Trì phất tay.
"Hi hi hi. Thiếp biết chàng hứng thú với Mỵ nương kìa." Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười vuốt vuốt cằm của Dương Thu Trì, "Trong yến tiệc ngày chàng cưới Chỉ Tuệ, Mỵ nương dụ dỗ chàng, chàng tránh né, Tiểu Tuyết nhìn mà trong lòng vui lắm."
"Giỏi hen! Thì ra là nàng ở cạnh đó nhìn lén ta!" Dương Thu Trì véo một cái thật đau trên gò ngực căng tròn của Phùng Tiểu Tuyết, khiến nàng phải kêu lên một tiếng, vung nấm đấm nỏn nà đấm lên vòng ngực của hắn: "Chàng định nhéo chết thiếp à?" Sau đó lại tiếp: "Cô Hác Thiến con gái của Hác viên ngoại kia tuy thiếp chưa được gặp, nhưng đã nghe phu quân kể rồi, thấy cũng trúng ý, là người biết đọc sách có lễ nghĩa, dáng hình nhất định cũng đẹp, hay là phu quân cưới luôn hai người họ về đi?"
"Há! Nàng định đem nữ nhân cả nhà họ Hác, từ con gái đến con dâu kéo hết về đây à, so với ta còn ghê hơn nữa đó nghe." Dương Thu Trì cười nói, nhưng kỳ thật bản thân hắn chẳng phải cũng có ý như vậy hay sao?
Tuy là nói nói cười cười, nhưng Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết đều cảm thấy chuyện nạp thiếp này còn rất nhiều điều phiền phức, không đơn giản như tưởng tượng như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thu Trì thức dậy, trước hết để Dương mẫu chờ sẵn ở nhà để hắn vào nội nha gọi Tống Tình để cả ba cùng đến Ứng thiên phủ tìm mẹ của Tống Tình bàn chuyện thối hôn, lại dặn dò Phùng Tiểu Tuyết phụ trách an bày chuyện hôn nhân của Long Tử Tư và Xuân Nha. Sau khi dặn dò xong, hắn đi thẳng vào nội nha.
Tống tri huyện cùng mọi người chưa dậy, chỉ có Tống Vân Nhi đã dậy sớm ra phòng khách nói chuyện với Dương Thu Trì. Chẳng mấy chốc sau, Tống tri huyện cùng tiểu thiếp Mỵ nương cũng bước ra.
Mỵ nương vừa nhìn thấy Dương Thu Trì đã cười hi hi, tay cầm chiếc khắc tay lụa ỏn ẻn múa eo thon dáng dương liễu bước tới dựa lên ghế của Dương Thu Trì, dùng thanh âm ngọt ngào như mật rót hỏi: "Dương công tử, chuyện ta làm mai cho công tử chắc công tử đã biết rồi a? Hi hi hi, muội muội của ta thật là có vóc dáng số một đó nghe, so với ta còn đẹp hơn nhiều, công tử mà nhìn thấy đó hả, đảm bảo cậu sẽ nhìn với cặp mắt sáng rỡ lên ngay. Hi hi, chúng ta hay là nhanh chóng định đoạt chuyện này đi, ta rất mong được sớm uống ly rượu bà mối của công tử lắm đấy." Nói xong, chiếc khăn tay của ả khẽ phất trên đầu Dương Thu Trì, một mùi hương nồng nặc lập tức tràn đầy cả đầu óc hắn.
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn cầu cứu Tống Vân Nhi, nhưng Tống Vân Nhi làm như không hề nhìn thấy, nhìn ngơ ngẩn ra ngoài cửa sổ, làm như đang mãi mê hân thưởng cảnh đẹp bên ngoài đó lắm vậy.
Dương Thu Trì lại đưa mắt cầu cứu Tống tri huyện, Tống tri huyện cười: "Được rồi, Mỵ nương, coi, coi nàng làm cho hiền chất khẩn trương lên hết rồi kìa, chuyện, chuyện lớn như thế này, người, người ta còn phải thương thương lượng lượng cho kỹ chứ a." Mỵ vương cười hi hi, õng ẹo eo thon quay trở về bên cạnh Tống tri huyện.
Tống tri huyện lại nói: "Nhưng mà cô tiểu muội này của Mỵ nương thật đúng là không tệ. Ta đã gặp rồi, đích, đích xác là rất đẹp, hiền, hiền chất nạp nàng ta, nhất định là không tệ đâu."
Chuyện này không đáng để Dương Thu Trì phí nhiều lời, cũng tuyệt không thể để Mỵ nương có ý gì, nhất định phải dứt khoát từ chối thẳng. Hắn cất giọng: "Đa tạ bá phụ, bá mẫu hậu ái, bất quá, tiểu chất đã quyết định nạp Tống Tình cô nương làm thiếp. Ngày hôm nay đến đây là định cùng Tống Tình đến Ứng Thiên Phủ thương lượng với mẹ của nàng ta về chuyện thối hôn."
Tống tri huyện hơi có chút hoảng kinh, nhưng mà chuyện Dương Thu Trì và Tống Tình thân mật với nhau, lão thân là hồ ly tinh sao mà chẳng biết. Tống Tình là cháu gái của lão, nhưng mẹ của nàng còn đó, nên chuyện hôn nhân này không đến lượt lão quyết định. Hơn nữa, Tống tri huyện còn biết rõ, con gái ruột Tống Vân Nhi của mình cũng thích Dương Thu Trì, nhưng chuyện liên quan đến tình cảm lão chẳng thể xen vào. Dù gì thì ai trong hai người họ gả cho Dương Thu Trì đều là chuyện tốt.
Mỵ nương nghe thấy thế cong vút khóe miệng lên, nhưng Tống Tình là cháu gái của Tống tri huyện, không thể nói gì, chỉ tiếc cho muội muội phen này phải đứng bên lề mà thôi, bèn hứ một cái rõ to rồi làm vẻ không vui quay người vào nội đường.
Tống tri huyện mỉm cười bảo: "Tống, Tống Tình nếu mà gả được cho cháu thì bá, bà phụ ta cao hứng vô cùng, sau này chúng ta có thể đúng là người một nhà rồi. Mẹ của Tống Tình cũng là người thông tình đạt lý, nhưng, nhưng không biết ý tứ Hác gia thế nào."
Còn thế nào nữa? Họ nên làm thế nào? Dương Thu Trì đáp: "Muôn sự tại người, cháu tin là Hác giã sẽ đồng ý."
Tống tri huyện gật gật đầu, phân phó nha hoàn đi gọi Tống Tình.
Dương Thu Trì lại thưa tiếp: "Nhưng mà, bá phụ à, chuyện thối hôn chỉ sợ nên sắp xếp trước sau mới ổn được. Tối hôm qua cháu đã có một phát hiện trọng yếu, đó là cháu lấy được từ hiện trường giết Đồ lão tứ một nhúm xỉ than, tính ra là của hung thủ lưu lại. Sau khi cháu phân tích, xác định hung thủ có khả năng là có liên quan đến các lò luyện thiếc hay mỏ than quanh vùng Ninh Quốc phủ, nên chuẩn bị từ mặt này mà tìm thêm đầu mối. Chúng ta hiện giờ nên đến Ninh Quốc phủ trước, nhờ Chu tri phủ giúp điều tra những phân xưởng luyện kim này. Làm xong chuyện đó sẽ đến Ứng Thiên phủ thương lượng chuyện thối hôn."
Bạch cốt án cứ nhất mực là khối tâm bệnh trong đầu Tống tri huyện. Hiện giờ cuối cùng cũng có đầu mối mới, Tống tri huyện vui mừng khôn xiếc: "Quá tốt rồi! Như vậy là nhọc, nhọc công cho hiền chất nữa rồi." Ngẫm nghĩ một lúc, lão nói tiếp: "Như vầy đi, cháu, cháu cứ đi lo chuyện phá vụ án này, ta, ta và mẹ của cháu và cả Tống Tình sẽ đi Ứng Thiên phủ thế cháu lo chuyện thối hôn."
Dương Thu Trì tuy đã hạ quyết tâm đến tìm mẹ của Tống Tình lo chuyện hôn nhân, nhưng mà dù sao thì trong lòng cũng thấp thõm bất an, hiện giờ Tống tri huyện tình nguyện thế hắn đi lo vụ này, so với tự hắn đi tốt hơn gấp trăm lần, bỡi vì bản thân hắn dù sao cũng không thể tâng bấc chính mình, nhưng mà nếu không tâng bốc, thì người ta làm sao mà biết được lợi hại để đem con gái gả cho chứ? Mẹ của Tống Tình là chị dâu của Tống tri huyện, Tống tri huyện là quan viên của triều đình, lời nói ra nhất định mẹ của Tống Tình sẽ nghe. Có lão ra mặt, chuyện này coi như thành công hơn phân nửa rồi.
Do đó, Dương Thu Trì nghe Tống tri huyện này câu này, vừa kinh vừa mừng, vội đứng lên cảm tạ liên hồi.
Tống VânNhi chen lời: "Con theo ca ca đi tra án, con không yên tâm để huynh ấy một mình, nếu lỡ gặp phải người xấu nào đó, chỉ dựa vào tiểu cẩu của huynh ấy không e rằng không ổn."
"Hay a!" Dương Thu Trì không chờ Tống tri huyện lên tiếng, đã cao hứng giành nói trước. Hắn đương nhiên rất muốn Tống Vân Nhi đi cùng.
Mọi chuyện thế là quyết định, binh phân hai đường: Tống tri huyện, Dương mẫu, Tống Tình ba người đến Ứng thiên phủ thương lượng chuyện thối hôn của Tống Tình với mẹ nàng, đồng thời bàn luôn gả nàng cho Dương Thu Trì, còn Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi đi Ninh quốc phủ điều tra bạch cốt án.
Dương Thu Trì trước hết về nhà lấy miếng vải có bàn tay máu trên đó, lại mang theo dụng củ lấy dấu tay và bàn chảy từ tình, băng nhựa và một cái kính lúp, gọi cẩm y vệ Hầu Tiểu Kỳ trong vai người hầu mang theo Tiểu Hắc cẩu cùng Tống Vân Nhi ngồi xe ngựa đến Ninh Quốc phủ.
Đến tri phủ nha môn tìm gặp CHu tri phủ, Dương Thu Trì đem đường hướng phá án của mình nói cho Chu tri phủ nghe. Chu tri phủ lập tức gọi Tiền cốc sư gia trong nha môn lại. Y là người phụ trách thu thuế, vô cùng quen thuộc đối với các luyện tác phường lớn nhỏ trong phạm vi Ninh quốc phủ. Vị Tiền cốc sư gia giới thiệu, trong Ninh quốc phủ không có chỗ nào khai thác than, than đá sử dụng hầu như là đường vận chuyện từ vùng mỏ "Kim hợp phì" ở Lư châu phía bắc Hoài Nam vận chuyện đến. Trong Ninh quốc phủ, có khoảng mười phân xưởng luyện kim có sử dụng than đá, tổng cộng có khoảng hai ba trăm người làm nghề này.
Dương Thu Trì nhờ Chu tri phủ phái người đi lấy dấu vân tay của hết thảy những người ở các lò luyện kim, dĩ nhiên là trừ những em bé ra. Sau đó, hắn chỉ dẫn cho họ phương pháp lấy vân tay cùng các yêu cầu cần thiết.
Chu tri phủ ra lệnh cho người đi lấy dấu tay, sau đó phải cấp tốc trở về, lại còn chuyện môn chọn ra một phòng cấp cho Dương Thu Trì. Tống Vân Nhi cùng Hầu Tiểu Kỳ ở ngoài phụ trách cảnh vệ. Dương Thu Trì giam mình trong phòng, liên tục so sánh các dấu vân tay không ngừng được mang đến.
So sánh dấu tay đòi hỏi rất nhiều thị lực, tuy có sử dụng kính lúp phóng đại nhưng vô cùng mệt và mỏi mắt.
Các sản phẩm lấy dấu tay lần lượt được mang về, chỉ còn những vùng ở xa là chưa tới. Chỉ bấy nhiêu mà đã hơn hai trăm mẫu rồi, công tác của Dương Thu Trì đòi hỏi phải nhìn nhận thật cẩn thận, nên tiến hành khá chậm, khi mọi việc xong xuôi thì đêm đã vào canh hai rồi.
Sau khi kiểm tra toàn bộ hơn hai trăm mẫu vân tay ấy, Dương Thu Trì không phát hiện được điều gì, khiến hắn vừa mệt vừa thất vọng, rệu rã rời khỏi phòng.
Tống Vân Nhi nhất mực ở ngoài canh phòng cho Dương Thu Trì, thấy hắn bước ra, vui mừng chạy lại định hỏi có kết quả hay chưa, nhưng thấy gương mặt buồn xo của hắn như vậy, chín phần mười đã đoán được câu trả lời, nhưng không biết làm sao an ủi hắn.
Dương Thu Trì không muốn để Tống Vân Nhi nhìn thấy bản thân hắn thất bại, nên miễn cưỡng cười hỏi: "Vân nhi, muội sao còn không đi nghỉ đi?"
"Muội ở đây cùng huynh a, ca ca, huynh đừng cố công chịu khổ nữa. Từ từ thôi, đâu phải án nào cũng phá được hết đâu, đừng để huynh mệt mỏi hỏng người ra đấy."
Những ngày này Dương Thu Trì cùng Tống Tình bám riết với nhau một chỗ, gạt Tống Vân Nhi sang một bên, tuy bản thân hắn đối với nàng không có lỗi gì, nhưng vẫn cảm thấy áy náy. Hiện giờ thấy nàng cứ nhất mực thủ bên cạnh cho hắn yên tâm công tác, Dương Thu Trì vô cùng cảm động. Tâm tư của tiểu nha đầu này thế nào Dương Thu Trì sao lại không biết, nhưng không thể nói gì với nàng nhiều, tránh cho nàng hiểu lầm. Thiếu nữ mới chớm bước vào đường tình đều như trái ô liu xanh, đắng chát rất nhiều, nhiều việc đều không như ý. Vượt qua giai đoạn này rồi, họ nhất định sẽ an ổn trở lại.
Mệt mỏi cả ngày, nói chuyện phiếm vài câu, hai người chia tay nhau đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì dậy, người hầu vào báo rằng còn một số mẫu vân tay ở nơi xa nhất nữa vừa chuyển đến nơi.
Dương Thu Trì lấy các mẫu ấy vội vã vào phòng đem so sánh, thậm chí quên luôn cả ăn sáng.
Trong lúc đang so đo, Tống Vân Nhi gõ cửa, bảo là đã mang điểm tâm đến. Dương Thu Trì bước ra mở cửa, tiếp lấy đồ điểm tâm từ tay Tống Vân Nhi, định đóng cửa lại, Tống Vân Nhi chợt tức giận bảo: "Cái bảo bối gì mà quý dữ vậy? Ngay cả muội mà cũng không cho nhìn đến một cái."
Kỳ thật việc so dấu vân tay chỉ dùng một cái kính lúp phóng đại, nhưng thứ đồ chợi này ở Minh triều là vật cực kỳ hiếm, trong khi tiểu nha đầu Tống Vân Nhi là một cô bé nhiều chuyện, oang oang a a, chuyện phiền phức thế nào cũng đến. Hơn nữa, thứ so sánh dấu vân tay này có nói ra nàng ta cũng chẳng hiểu, nói không chừng rồi suy đoán tùm lum, sao đó đi huyênh hoang với người khác, lại gây thêm nhiều chuyện nữa. Dương Thu Trì không giải thích, chỉ dịu giọng bảo: "Vân nhi ngoan nào, muội ở ngoài chờ ca ca, được hay không?"
Tống VânNhi tuy hiếu kỳ, nhưng nếu Dương Thu Trì đã không cho xem, như vậy thì cũng không tiện miễn cưỡng, nên gật gật đầu. Dương Thu Trì nhanh chóng đóng cửa phòng lại, bắt đầu vừa ăn sáng vừa so sánh các dấu tay.
Kết quả, toàn bộ các mẫu đều đã so xong, nhưng không có cái nào tương đồng.
Khổ công mà chẳng được gì, mấu chốt này đến đây là đứt đoạn.
Dương Thu Trì chán nản đến cùng cực, mở cửa phòng, ngồi phệch xuống ngạch cửa ngẩn cả người ra.
Tống Vân Nhi thấy thần tình của Dương Thu Trì như vậy, biết là không phát hiện được gì, nhưng không biết an ủi hắn thế nào, cũng ngồi bên ngạch cửa, cùng hắn ngẩn ngơ.
Dương Thu Trì thở dài, nhăn mày nhíu mắt lẫm bẩm: "Ai...! Làm sao bây giờ? Dù sao thì cũng không thể đem hết mọi người trong các lò luyện ở kinh sư ra kiểm tra hết một lượt a."
"Kiểm tra các luyện tác phường để làm gì?" Tống Vân Nhi hiếu kỳ hỏi.
"Hung thủ có khả năng là có liên quan đến các chỗ có than đá, hiện giờ đã kiểm tra qua hết một lượt các luyện tác phường ở Ninh Quốc phủ này, nhưng không phát hiện được gì. Xem ra cách nghĩ của ta không đúng rồi. Nhưng có điều sai ở chỗ nào đây?"
"Những nơi có than đá?" Tống Vân Nhi lặp lại lần nữa, "Không nhất định là ở luyện tác phường mới có than đá a."
Đầu Dương Thu Trì chợt ong một cái. Đúng ta, sao bản thân hắn lại hồ đồ như vậy? Tuy chỉ có các luyện tác phường ở Minh triều mới có than đá, nhưng than đá không nhất định chỉ có luyện tác phường mới có, những chỗ khác hoàn toàn có khả năng lấy than đá mang về dùng vào chuyện khác nữa chứ! Thật đúng là một lời làm tỉnh người trong mộng a!"
Dương Thu Trì mừng rỡ cầm chặt tay của Tống Vân Nhi, lắc lắc liên hồi: "Thiên tài...! Vân nhi đúng thật là thiên tài...!"
Dương Thu Trì đột nhiên phát thần kinh, khiến Tống Vân Nhi tù mù đầu óc, giận dỗi bảo: "Làm cái gì mà phát ớn vậy, điên rồi à?"
Ha ha ha, Dương Thu Trì cười lớn, kéo Tống Vân Nhi dậy, hai người cùng đi tìm vị Tiền Cốc sư gia của Chu tri phủ. Cẩm y vệ Hầu Tiểu Kỳ tự nhiên bám sát theo sao, bảo hộ mọi lúc mọi nơi.