Chương 153: Hai Khả Năng
"Phu quân...! Phu quân....!" Bên tai truyền đến tiếng gọi xen lẫn tiếng nghẹn ngào của Phùng Tiểu Tuyết, đầu nhức buốt, Dương Thu Trì từ từ mở mắt, cảm thấy ánh sáng quá chói!
Hắn lập tức nhắm mắt lại.
"Ca...! Huynh tỉnh rồi, hay quá!" Đó là tiếng reo mừng của "nha đầu điên" Tống Vân Nhi.
"Con à...!" Tiếng Dương mẫu sụt sùi gọi.
Ta ở đâu thế này? Dương Thu Trì cố gắng nhớ lại, đầu đau như dần.
Hắn đưa tay đặt lên trán, từ từ mở mắt ra, dần thích ứng với ánh sáng chói mắt mới bỏ tay ra.
Trời đã sáng hẳn, bốn bên đều là người. Thê thiếp của Dương lão thái gia, con trai con gái, quản gia đều vây lấy hắn. Tống đồng tri và Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đều ở sát bên giường.
Phùng Tiểu Tuyết quỳ cạnh Dương Thu Trì ôm đầu hắn, mắt lệ nhạt nhòa, thấy hắn tỉnh lại vui mừng reo lên: "Phu quân..." Rồi đứa tay gạt lệ hỏi, "Chàng cảm thấy thế nào rồi?"
"Đầu đau quá, ta đang ở đâu thế này?" Dương Thu Trì muốn gượng ngồi dậy, Tống Vân Nhi đang ở cạnh đó thấy vậy giúp Phùng Tiểu Tuyết đỡ hắn lên, nói: "Ca, đầu huynh bị ngã toát ra rồi, chảy máu nhiều lắm, đương nhiên là đau rồi."
Dương lão thái gia đứng cạnh đó thở phào: "Tỉnh rồi, tốt, Thu Trì không có gì là may rồi!"
Dương mẫu cũng vui vẻ nói: "Đúng a, nhờ ơn tổ tông phù hộ." Xong ứa lệ nhìn Dương Thu Trì: "Con à, con sao lại chạy đến đây làm chi vậy, làm chúng ta lo muốn chết luôn!"
Dương Thu Trì nhìn bốn phía, thấy mình vẫn còn ở trong sương phòng ở tầng hai tòa tiểu lâu lúc tối, liền vụt đứng dậy chạy ra phòng khách nhìn, thấy trên xà nhà trống không chẳng có gì cả, bạch y nữ nhân treo cổ dọa cho hắn té ngã ngất đi không thấy đâu nữa.
Dương Thu Trì dùng tay chỉ lên xà ngang, nghi hoặc hỏi: "Nữ nhân đó đâu?"
"Nữ nhân nào?" Dương mẫu hỏi.
"Bạch y nữ nhân treo cổ trên xà nhà đó? Lúc tối con nhìn thấy mà. Ở chỗ đó đó!"
Mọi người đều cảm thấy lạnh người.
Dương lão thái gia miễn cưỡng cười, khẽ ho mấy tiếng, phân phó nha hoàn và người hầu đưa Dương công tử quay trở về nghỉ ngơi.
Dương Thu Trì đẩy bọn nha hoàn ra, quay lại nhìn Dương lão thái gia hỏi: "Chẳng lẽ là cháu bị hoa mắt? Không đúng. Cháu nhìn thấy rất rõ, lại không phải nằm mộng, cháu đã từng tự véo người và cảm thấy rất đau, tuyệt đối là thật đấy!"
Tống Vân Nhi cười: "Ca, coi huynh nói xạo mà y như là thật vậy kìa."
Dương Thu Trì biết chuyện này vô cùng rắc rối, không thể nào bằng hai ba câu mà nói rõ được, bèn hỏi: "Vân nhi, mọi người làm sao phát hiện được ta ở đây?"
Tống Vân Nhi đáp: "Trời hừng hừng sáng là muội nghe tẩu tử (chị dâu) ra hành lang gọi huynh. Muội vội dậy bước ra cửa hỏi, chị dâu nói huynh đi đâu rồi không thấy nữa, tìm khắp hết mà không thấy."
"Muội nghe thế hoảng hồn, vội vả chạy khắp nơi tìm một lần nữa. Sau đó Dương lão thái gia cùng mọi người biết chuyện cùng phân ra tìm, cuối cùng phát hiện cửa vườn mở, dưới tuyết còn dấu chân dẫn lên lầu, bèn theo lên thì thấy huynh ngã chỏng vó lên trời á. Ca, huynh rốt cuộc là bị sao vậy?" Ngẫm nghĩ một lát, Tống Vân Nhi chớp chớp mắt hỏi, "Ca, chẳng lẽ huynh bị mộng du thật hả?"
Dương Thu Trì không lý gì đến nàng, chuyện này quá phức tạp, cần phải yên tĩnh suy nghĩ cho thật kỹ.
Hắn cảm thấy sau đầu rất đau, đưa tay lên sờ, phát hiện da đầu bị rách một lổ nhỏ, tóc bị máu ướt bệt lại, vết thương đã khép miệng không chảy máu nữa.
Hắn xoay người lại nhìn chỗ mình vừa nằm lúc nãy, phát hiện dưới đất có một vũng máu nhỏ. Điều kỳ quái là sàn gỗ kia giỏi lắm là làm đầu sưng lên một cục là quá lắm rồi, không ngờ lại phá rách một lổ, rõ ràng là đầu hắn bị vật gì đó góc cạnh chạm mạnh vào.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì nhìn máu ở dưới sàn xong quay kiếm khắp nơi, liền bước qua một bên lấy một cái ghế thấp đưa cho Dương Thu Trì hỏi: "Ca, huynh tìm cái này hả? Lúc mọi người phát hiện ra huynh, thì cạnh đầu huynh có cái ghế đã bị ngã này."
Dương Thu Trì cầm lấy nhìn, quả nhiên bên cạnh của cái ghế có dấu máu mới, xem ra hắn đã bị nữ quỷ treo cổ đó dọa ngã, hậu não té đập nhằm vào góc của chiếc ghế này nên hôn mê đi.
Một tiểu nha hoàn nhìn thấy chiếc ghế này, liền run giọng họ: "Cái đó, cái đó chẳng phải là chiếc ghế dùng để chống chân khi tam phu nhân treo cổ tự tử..."
Tống Vân Nhi giật mình sợ toát mồ hôi, hỏi: "Người đừng có dọa người ta có được không vậy hả? Ngươi là ai? Sao lại biết?"
Vợ hai Trương thị của Dương lão thái gia khịt mũi một tiếng đáp thay: "Nó là tiểu nha hoàn Tri Xuân của con hồ ly thối treo cổ chết trong phòng này, lúc con hồ ly thối đó treo cổ chết, nó đang ở trong phòng, đương nhiên là biết."
Dương Thu Trì rất không ưa giọng điệu như vậy của Trương thị, liền cố ý nhìn bà ta trừng trừng, bảo: "Dì Trương, tối hôm qua cháu thấy con hồ ly thối Quách thị mà dì nói đó nha," Nói xong chỉ vào xà nhà, "Dì ấy treo cổ ở đây này....!"
Trương thị sợ hãi vội ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, tức thời nhớ đến tình cảnh Quách thị treo cổ chết năm xưa, vội cười khan nói: "Dương thiếu gia, ngài, ngài đừng có dọa ta nha."
Tống Vân Nhi hiếu kỳ hỏi: "Ca, nửa đêm nửa hôm huynh chạy tới đây làm cái gì?"
"Ta nghe có tiếng nữ nhân khóc trong lầu này, tưởng đó là Búp bê bùn nên đi vào tra cho rõ, phát hiện trên xà nhà phòng khách có một nữ nhân bị treo cổ."
Con trai của Dương lão thái gia là Dương Thanh Thủy đột nhiên chen lời: "Đường đệ, có thật đệ nhìn thấy một nữ nhân treo cổ trên xà nhà phòng này không?"
Dương Thu Trì đáp với giọng chắc nịch: "Đúng vậy, đệ nhìn rất rõ."
Đại thiếu gia Dương Thanh Thủy liền tái hẳn mặt, miệng run bần bật lầm bầm điều gì đó.
Nha hoàn Tri Xuân run giọng nói: "Nhất định là quỷ hồn của Tam di thái quay về rồi."
"Nói bậy!" Nguyên phối Phan thị nhúc nhích thân người đầy thịt, lớp phấn trơn trên mặt bóng lưỡng như có luồng bạch quang, "Quỷ hồn cái gì, quỷ hồn ở đâu ra? Con quỷ cái ấy chết còn chưa hết tội! Sao nó không đến tìm ta? Nó mà dám đến dọa ta, coi ta mắng đổ máu chó lên đầu nó!..."
Dương lão thái gia nhíu mày ngắt lời bà ta: "Được rồi! Kêu la cái gì! Dương tri huyện Dương đại nhân, Tống đồng tri Tống đại nhân đều ở đây, bà bát nháo như vậy còn ra thể thống gì?"
Phan thị lúc này mới im miệng, chùi méo rồi còn phun một bãi về phía xà nhà.
Phan thị lúc này mới im miệng, chùi méo rồi còn phun một bãi về phía xà nhà.
Nhị di thái kéo tay của Dương thái gia, nói: "Ai yêu, để tôi nói vậy, có người không coi lão gia ra gì, có các vị đại nhân ở đây cũng không thèm nể mặt lão gia, bảo sao người ta không cười thầm cho được."
"Ngươi nói cái gì?" Nguyên phối Phan thị đột nhiên nổi khùng, rống lên: "Đến lượt ngươi lên tiếng khi nào vậy? Con tiện nhân, con hồ ly thối kia, ta phải xé nát cái mồm thối của ngươi mới được!" Phan thị nhào tới, một tay nắm tóc của tiểu thiếp Trương thị kéo ghị ra sau, một tay đánh thẳng vào mặt bà ta.
Trương thị có thân hình nhỏ thó, làm sao trở thành đối thủ của Phan thị, do đó dù hết sức phản kháng nhưng vẫn không chống được, chỉ còn biết bảo vệ mặt mà thôi.
Con gái Dương Ngải Tiểu của Trương thị vội xông lên bảo hộ cho mẹ, cô nàng không dám đối đầu với nguyên phối Phan thị, nên chỉ còn hết sức bảo hộ mặt của mẹ mình, kết quả bản thân bị vài cú tát. Căn phòng chẳng mấy chốc loạn cả lên.
"Đủ rồi!" Dương lão thái gia rống lên, "Các ngươi muốn đánh thì ra ngoài mà đánh! Đánh chết luôn càng tốt! Đỡ phải làm mất mặt ta!"
Ba nữ nhân đến lúc này mới dừng tay. Trương thị thút thít lần lại gần Dương lão thái gia y như con mèo nhỏ thụ thương vậy. Dương lão thái gia tức giận hất tay một cái, khiến cho Trương thị loạng choạng lùi lại mấy bước.
Dương lão thái gia rống lên: "Cút...! Hai ngươi đều cút hết đi cho ta!"
Thấy Dương lão thái gia quả nhiên đã nổi nóng, Bàng quản gia vội bước lên khuyên giải và đưa hai thái thái ra ngoài.
Đây là chuyện trong nhà của họ, Dương Thu Trì không tiện chen lời, lấy mắt bàng quan. Xem ra, quan hệ giữa các thê thiếp của Dương lão thái gia không hòa hợp lắm.
Dương Thu Trì lại nhìn lên xà nhà, đêm qua hắn tận mắt chứng kiến bạch y nữ nhân treo cổ ở đó, chẳng lẽ đó là tiểu thiếp Quách thị chết trước đây hai năm? Nàng ta không phải đã chết sao? Vì sao hắn có thể nhìn thấy được? Chẳng lẽ trên thế gian này quả thật có quỷ hồn?
Dương Thu Trì không tin có quỷ, cho dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy hắn vẫn không thể tin. Những người làm nghề như hắn không thể tin quỷ, bởi vì nếu tin, thì họ sẽ sớm bị sợ chết mất hồn vía mà thôi. Nhưng... thứ mà hắn tận mắt chứng kiến đêm qua giải thích như thế nào bây giờ?
Dương Thu Trì quay nhìn giấy dầu trên cửa sổ, cái lổ to kia cùng miếng giấy lừa thừa rõ ràng là thứ tối qua hắn xé ra, chứng minh tất cả không phải là mộng.
Nhưng làm sao người lại có thể bay trong không trung? Sao lại có thể nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã xuyên qua khoảng cách từ cửa sổ đến cửa chính? Rồi sao lại có thể nhân lúc hắn tiến vào phòng ngủ ở sương phòng vốn chỉ có mấy phút để vô thanh vô tức treo cổ lên xà nhà ngoài phòng khách này? Cổ đã bị dây thừng thít chặt, vì sao ả lại có thể mở mắt nhìn hắn cười khì khì?
Hơn nữa, bản thân hắn căn bản chẳng biết chút pháp thuật gì, chỉ niệm loạn mấy câu chú ngữ bắt rồi đánh ra vài cái pháp ấn thì đã hiệu nghiệm, sao mà kỳ quái quá như vậy?
Tuy không thể giải thích những chuyện nhìn thấy tối qua, nhưng hắn tự biết những gì trông thấy vị tất đã là sự tật, ví dụ như đối với các trò ảo thuật người ta tuy biết nó là ảo thuật, nhưng vẫn cảm thấy nó rất thần kỳ và không hiểu tại sao.
Trong chuyện này nhất định có điều gì đó ảo bí mà hắn chưa biết được. Dương Thu Trì đoán rằng, điều bí ẩn này có hai khả năng giải thích: Một là có võ lâm cao thủ gì đó có khinh công rất cao giở trò để dọa hắn, hai là tự bản thân hắn xuất hiện một loại ảo giác gì đó.
Đối với khả năng thứ nhất, Dương Thu Trì cảm thấy dường như không thể xảy ra. Võ công có cao cường cách mấy cũng không thể vượt qua được giới hạn của điều kiện thân thể con người. Ví dụ như nói về tốc độ, khoa học gia cho rằng con người có thể chạy khoảng cách 100m nhanh lắm là ở 7.4 giây, nếu như có thể chạy nhanh hơn mức này, thì trong quá trình chuyện động đó thân thể không thể nào chịu được áp lực mà xuất hiện hiện tượng bị chia cắt. Tuy con số cực hạn này không nhất định là chính xác, nhưng tốc độ chạy của con người nhất định là có giới hạn, dù sao cũng không thể vượt quá tốc độ ánh sáng!
Bản thân hắn chỉ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu trong tích tắc , tối đa là một giây, thế mà bạch y nữ tử đã từ cửa sổ bay tới khoảng không tại cửa lớn. Hắn khẽ dùng mắt ước lượng cự li giữa hai nơi, thấy nó phải gần hai mươi mét, nếu án chiếu theo kỷ lục thế giới hiện nay là 9 giây 77 thì không thể nào bằng thời gian ngắn như vậy mà đến được. Hơn nữa trong phòng còn có bậc cửa, còn có chỗ quẹo, lại thêm phải từ vị trí bất động đột nhiên đạt đến thứ tốc độ như thế.... nói chung là không thể tưởng tượng!
Đương nhiên không thể bài trừ những công năng đặc dị mà hắn chưa hề biết từ các cao thủ võ lâm. Chỉ có điều vấn đề này không phải là phạm vi nghiên cứu của pháp y học rồi!
Cho dù điểm này một cao thủ võ lâm có thể thực hiện được, nhưng một vấn đề khác nhất định chẳng có võ lâm cao thủ nào làm được, đó là không mượn vật nào khác mà đứng yên bất động trong không trung - lực hấp dẫn của trái đất tồn tại với bất kỳ người nào, cho dù đó là cao thủ võ lâm, không có ai có thể thoát khỏi trọng lực để tự làm nhẹ cơ thể đi. Đấy là vấn đề thuộc về định luật phản vật lý, hay còn gọi là ngụy khoa học.
Võ công đích xác là rất kỳ diệu, nhưng cho dù võ công có kỳ diệu thế nào cũng không thể phản lại quy luật tự nhiên. Nếu không chỉ là ảo tưởng tồn tại trong các tiểu thuyết võ hiệp, hoặc là dựa vào ma thuật mà làm trò lừa đảo mà thôi.
Dương Thu Trì là một pháp y. Pháp y chú trọng đến phân tích lý tính. Do đó, Dương Thu Trì không thể lý giải quỷ hồn mà hắn nhìn thấy là một cao thủ võ lâm, nhân vì hành vi của ả ta phản lại quy luật tự nhiên, trừ khi đó là một cao thủ võ lâm biết làm trò ảo thuật lừa người.
Nếu là như thế thì quả thật rắc rối, bỡi vì vũ lâm cao thủ đó giả quỷ nhát hắn để làm gì? Khẳng định không phải muốn dọa hắn chết, vì một chưởng đánh chết hắn chẳng phải sạch sẽ gọn nhẹ hơn sao, vì sao lại bày trò ra như thế?
Một ý nghĩ chợt dậy lên trong đầu hắn, chẳng lẽ là y muốn dọa hắn sợ để hắn bỏ đi? Vì sao lại phải dọa hắn bỏ đi? Có phải là sợ hắn phát hiện bí mật gì đó không thể phơi bày ra chăng? Chẳng lẽ trong chuyện Tam di thái Quách thị treo cổ chết này có ẩn tình gì đó?
Khả năng lý giải thứ hai cho chuyện gặp quỷ hôm qua của hắn là hắn bị ảo giác nên mới thấy quỷ hồn bay nhảy trong không trung như vậy. Đối với thứ khả năng này, Dương Thu Trì chưa tìm được giải thích hợp lý nào để bản thân hắn sản sinh ra ảo giác cả.
Phùng Tiểu Tuyết bị chuyện Dương Thu Trì gặp quỷ thụ thương sợ chết khiếp, tuy hiện giờ là trời sáng mà cảm thấy căn lầu này đâu đâu cũng có gió lạnh, khiến toàn thân nàng phát rét. Nàng thấy Dương Thu Trì hờ hững ra ở đó, bèn kề sát tay hắn nói nhỏ: "Phu quân, thiếp sợ quá, hay là chúng ta trở về Ninh Quốc phủ đi."
Dương mẫu nghe được lời của Phùng Tiểu Tuyết gật đầu tán đồng, vì bà cũng đang rất khẩn trương.
Dương Thu Trì ôm nhẹ bờ vai của Phùng Tiểu Tuyết, dỗ dành: "Đừng sợ, Tiểu Tuyết, không có sao đâu, chúng ta nhiều người thế này, quỷ không làm gì được chúng ta đâu."
"Vậy tối hôm qua chàng...."
"Đấy là điều bất ngờ thôi, đêm nay sẽ không có nữa đâu. Nàng nếu còn không yên tâm thì cứ ngồi trên giường canh cho ta ngủ, được không?"
Phùng Tiểu Tuyết cười cười gật đầu.