Chương 160: Phát Hiện Kỳ Quái
Moi ra hai hung thủ giấu kỹ bên người, Dương lão thái gia không biết là nên cao hứng hay là khó ở, bởi vì trong hai hung thủ đó có một người là tiểu thiếp của lão.
HIện giờ lão và Dương Thu Trì đều giống nhau, đều hào xưng là một thê hai thiếp, nhưng hai người thiếp một chết một bị bắt, chỉ còn lại một nguyên phối vô cùng hung hãn. Hơn nữa, điều mà lão quan tâm nhất là Sơn nhi có phải là con trai của lão hay không thì đến hiện giờ vẫn chưa có kết quả.
Đối với điểm này thì lão cũng hiểu, chỉ có thể an tâm chờ Phùng Tiểu Tuyết mang những món Dương Thu Trì cần đến rồi mới có thể biết được kết quả.
Dương lão thái gia thiết yến đãi Tống đồng tri, La huyện thừa và các bộ khoái. Theo như lý giải của Tống đồng tri, loại án như thế này coi như đã được phá ở mức độ tương đối hoàn mỹ, do đó lão thả cửa no say. Dương Thu Trì cũng ra vẻ rất cao hứng, nâng chén liên tục, tựa hồ uống cho đầu óc quay cuồng.
Sau tửu yến, Tống Vân Nhi đưa Dương Thu Trì trở về phòng khách. Dương lão thái gia lại cho nha hoàn mang chè đậu xanh đến cho mọi người ăn giải rượu. Dương Thu Trì chỉ uống nửa chén rồi ngưng, ngồi nói chuyện với Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng trong phòng khách, sau đó chia nhau đi ngủ.
Tống Vân Nhi tuy đáp ứng Phùng Tiểu Tuyết chiếu cố cho Dương Thu Trì, nhưng không tiện chung phòng với hắn, chỉ chọn ngủ sát vách.
Đêm đó, Dương Thu Trì khát quá dậy tìm trà uống, rồi giống như đêm đầu lại nghe tiếp tiếng nữ nhân khóc, hơn nữa tiếng khóc càng giống với Búp bê bùn Tống Tình hơn.
Lần này Dương Thu Trì không hề bất ngờ, giống như mọi chuyện nằm trong dự liệu của hắn vậy. Hắn mở cửa phòng, sau đó xuống lầu. Do lúc ban ngày Dương Thu Trì khám xét và thẩm vấn phạm nhân, nên cửa vườn không khóa.
Trận tuyết lớn ban ngày khiến cho khu vườn như khoác thêm một cái áo trắng. Dương Thu Trì đạp tuyết sột soạt, đi lần lên tầng hai.
Mọi thứ đều chìm trong im lặng. Vừa đến hành lang tầng hai, vật đầu tiên hắn nhìn thấy là con mèo đen hôm trước. Con mèo ấy rất to, giống như một con trâu con vậy, hai mắt như hai ngọn đèn nhìn hắn, mũi khịt khịt đầy khí nóng.
Dương Thu Trì lần này cũng không kinh ngạc gì, cũng không hề sợ sệt, mà đổi lại vui mừng nhìn con mèo to tướng đó.
Con mèo đen không ngờ lại lùi vài bước, uốn người bay vào khung trung, từ từ biến mất trong trời đêm.
Dương Thu Trì không cho đó là kỳ quái, chỉ khe khẽ mỉm cười tiếp tục bước. Khi bước ngang qua phòng khách, trong đó tối đen, Dương Thu Trì không hề tiến vào mà đi thẳng đến cuối hành lang. Hắn đứng trước cửa sổ hôm trước, đó vốn chính là cánh cửa mà bạch y nữ tử đứng phía sau nhìn hắn cười.
Quả nhiên, hắn lại nghe tiếng cười khì khì của Quách di thái truyền ra từ phòng ngủ, nhưng âm thanh lần này có vẻ bén nhọn chát chúa hơn nhiều, giống như lệ quỷ đang khóc gào vậy.
Dương Thu Trì quả nhiên lại làm mặt quỷ nháy nhó vào cửa sổ, thậm chí thò đầu vào trong cái lỗ bị hắn xé rách hôm trước, nhìn nhìn ngó ngó mọi vật bên trong.
Cái lỗ trên cửa sổ vốn khá nhỏ, DƯơng Thu Trì thò đầu vào khiến nó rách toác to ra thêm. Đầu hắn chợt đụng mạnh vào một thanh gỗ xuyên ngang, khiến nó rớt mạnh xuống đất bên trong phòng, và đầu Dương Thu Trì thò hẳn vào trong.
Quả nhiên, lần này hắn lại nhìn thấy bạch y nữ nhân lúc trước, giống y hệt, và lại còn đang nhìn hắn cười. Chỉ có điều, lần này nụ cười của ả chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, bởi vì toàn bộ da thịt trên mặt ả giờ đã thối nát rã ra hết, thậm chí đang rơi xuống từng mảnh một.
Đối với những thi thể thối nát, Dương Thu Trì đã nhìn nhiều rồi, so với quỷ nữ này còn khủng bố hơn nhiều. Do đó hắn cười hì hì nói với ả: "Ê! Cái mũi ngươi rớt xuống rồi kìa, khó coi quá đi hà, kìa kìa, lỗ tai ngươi cũng đang rớt ra, a, còn mắt nữa, mắt cũng sắp rớt rồi! Ai da, ta đã sớm nhắc ngươi hết rồi đó mà!"
Nữ quỷ chợt nhào lên phía trước, dường như áp sát vào mũi Dương Thu Trì, một mùi hôi thối bốc lên, da mặt và cơ thịt đều đã rã ra hết, ngoại trừ một con ngươi con dính trên hốc mắt, những cơ quan khác đều trở thành những cái lỗ đầy máu, lộ ra hàm răng trắng nhởn.
Không ngờ Dương Thu Trì lại nhìn cảnh này như là nhìn một tác phẩm nghệ thuật hiếm có, tặc lưỡi vài cái, than: "Xem ngươi kìa, còn ra thể thống nào nữa, mặc thì đẹp như vậy, mà trên chỉ có cái đầu lâu, thiệt là ghớm quá đi mà!"
Bạch y nữ quỷ lùi về sau một bước, chạm chân xuống đất rồi nhanh như thiểm điện phóng ra ngoài phòng.
"Được a, chúng ta chơi trốn tìm!" Dương Thu Trì nhắm mắt, rụt đầu ra khỏi lỗ, xé thêm một khối giấy lớn trên cửa sổ nữa.
Hắn quay người lại, đi về phía cửa, vừa cười ha ha vừa nói: "Không cần đoán ta cũng biết người sẽ bay trên không ngay trước cửa lớn."
Mở mắt ra, trước cửa không có bạch y nữ quỷ, mà là ba ác ma mặt xanh nanh vàng. Một tên trong đó là ngưu ma vương với hai mắt đỏ ngầu. Tên thứ hai là bạch cốt tinh, xương cốt kêu rộn rạo. Tên thứ ba là hắc sơn lão yêu. Ba tên đều có thân hình cao to, đầu chạm đến nóc phòng, từ từ bước tới.
Dương Thu Trì cười nói: "Không cần gấp, chờ ở đó, ta đang cùng bạch y khô lâu chơi trò trốn tìm mà. Lát nữa sẽ tìm các ngươi."
Dương Thu Trì lách qua cạnh bên người bạch cốt tinh. Ba ác ma quả nhiên không hề ngăn chặn hắn.
Hắn từ từ bước vào đại đường, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bạch y khô lâu đang treo cổ trên xà nhà, con mắt còn lại duy nhất đang nhìn hắn trừng trừng, thịt da rữa nát không ngừng rơi xuống khỏi bộ đồ màu trắng, vun thành một đống dưới đất.
Dương Thu Trì cười cười: "Ngươi không còn trò nào mới hơn sao? Cứ dùng cái kiểu treo cổ lên xà nhà thế, ngươi không mệt ta nhìn cũng mệt quá rồi đây!"
Bạch y khô lâu đó đột nhiên biến to ra, càng lúc càng lớn, rời khỏi xà nhà, từ từ áp lại Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đưa tay chắp sau lưng, bảo: "Ngươi không cần dọa ta, có bản lãnh thì dùng minh đao minh thương quyết đấu!" Nói xong hắn đưa tay chộp về phía bạch y khô lâu.
Khô lâu đó chợt kêu xì một tiếng, té quỵ xuống đất, da thịt thối rữa văng tung tóe khắp nơi, dính đầy mặt mũi Dương Thu Trì thối tha không chịu nổi. Cái lưỡi của ả còn bay ra, từ từ cuốn tới Dương Thu Trì định liếm.
Dương Thu Trì lùi lại vài bước, nhíu mày nói: "Làm cái quỷ gì thế, thối muốn chết luôn hà, không chơi nữa." Nói xong quay người lại gọi to: "Vân nhi cứu ta!" Nói xong ngồi xuống đất, nhắm chặt mắt lại.
Tiếp ngay sau đó là từng gáo nước muối đổ vào miệng hắn, khiến bụng hắn ngày càng phình to. Dương Thu Trì ọc ọc vài cái, thò tay đưa vào miệng cạo cạo, lập tức nôn thốc nôn tháo. Nôn xong hắn lại uống tiếp, uống xong lại ói ra, lặp đi lặp lại như vậy khoảng thời gian chừng tàn một nén nhang thì dùng.
Dương Thu Trì phẩy phẩy tay: "Được rồi, Vân nhi, không cần đổ nước cho ta nữa. Ta không sao rồi."
Dương Thu Trì mở mắt, thấy trong phòng khách có đèn đuốc sáng trưng. Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng Tống đồng tri mỗi người cầm một cái đèn đang nhìn hắn lo lắng.
Dương Thu Trì lấy đèn lồng từ tay Tống Vân Nhi ra, soi lên trên vách. Hiện giờ bạch y khô lâu chẳng còn đâu nữa, Dương Thu Trì hỏi Tống Vân Nhi cùng mọi người: "Các người không thấy gì hết phải không?"
Tiểu lâu vô cùng âm sâm, khủng bố, tuy có bốn người ở đây, đèn đuốc sáng ngời, nhưng Tống Vân Nhi vẫn rất khẩn trương, miễn cưỡng cười nói: "Nhìn thấy huynh phát điên, lúc thì cầm cái ghế, lúc thì chui đầu qua cửa sổ, tự nói tự cười, lại còn chỉ lên xà nhà nói nói cười cười nữa chứ. Ca, huynh nhờ chúng tôi theo huynh, là đi coi huynh mộng du hay sao?" Lời nàng tuy rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không giấu được vẻ sợ hãi vì hành vi và lời nói kỳ quái của Dương Thu Trì lúc nãy.
Dương Thu Trì phản vấn: "Mọi người không nhìn thấy gì hết hay sao? Bạch y nữ quỷ trên phòng này?"
Nam Cung Hùng hồi đáp: "Thiếu gia, căn cứ vào sự phân công của ngài, ngài vừa ra khỏi phòng là ba người chúng tôi bám theo sau, đến trên lầu này thì ngoại trừ thiếu gia ra chúng tôi không còn nhìn thấy ai khác nữa." Tống đồng tri cũng gật đầu tán đồng.
Dương Thu Trì vỗ tay cười nói: "Ha ha, quả nhiên như ta dự tính!"