Nạp Thiếp Ký

Chương 220: Định Thân

Chương 220: Định Thân

Hồng Lăng lắc đầu thưa: "Hồng Lăng cảm kích thiếu gia thương xót đối với chúng tôi. Hồng Lăng thân như lục bình trôi, đã mấy lần qua tay người, lần trước hữu hạnh được thiếu gia chiếu cố, không bị Ngụy Quốc công mang đi, nếu không chỉ sợ thân đã hãm vào vòng lao lung, thậm chí đã là quỷ dưới đao. Hồng Lăng cảm kích vô cùng, để báo đại ân của thiếu gia, Hồng Lăng khẩn thỉnh được làm tì nữ bên cạnh thiếu gia, để có thể thường xuyên phục thị bên cạnh thiếu gia, vạn vọng thiếu gia ân chuẩn.
Những nữ tử khác nghe thế đều rất kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên kinh ngạc, nhân vì vừa rồi Dương Thu Trì nói rất rõ, Lê viên của họ sẽ là ca vũ đoàn tư nhân của Dương Thu Trì, không cần làm cái gì gọi là "Tam bồi"(*), chỉ cần lúc khách uống rượu thì đến ca múa trợ hứng mà thôi, đãi ngộ như vậy chẳng khác gì đại tiểu thơ con nhà quan, Hồng Lăng này sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà không làm, lại muốn đi làm người hầu phục vụ cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, tiếp theo đó lìên hiểu cách nghĩ của Hồng Lăng. Trước đây hắn đối với nàng ta có chút tình lưu luyến, tiểu nữ tử thông minh này sao lại không biết. Nàng ta sở dĩ không muốn làm tiểu thư mà làm nữ tì, chính là vì nàng đã nhìn rõ biết được Dương Thu Trì tuy niên kỷ còn nhỏ nhưng đã có bản lĩnh cao vời, tương lại nhất định xuất quan nhập tướng, do đó nàng ta muốn tiến nhập vào vòng sinh hoạt của Dương Thu Trì, thời khắc nào cũng cùng ở với hắn, để rồi mượn mị lực tự thân, hi vọng tương lai có thể lọt vào mắt xanh của Dương Thu Trì, cấp cho nàng cái địa vị thông phòng đại nha hoàn (**), thậm chí là tiểu thiếp. Khi dựa được vào cổ đại thụ này, coi như cả đời nàng có nơi yên ổn rồi.
Nói thật, Dương Thu Trì cũng rất thích Hồng Lăng cô nương, nhưng mà, trưa hôm nay Liễu Nhược Băng đã từng nói với hắn "Ngươi nhiều thê thiếp như vậy, nếu cộng thêm ta, thì hai tay ngươi có ôm hết nổi hay không". Câu nói này đã chấn động hắn rất nhiều, hắn cũng cảm thấy, bằng vào địa vị của mình hiện nay đã như vầy, sau này ắt nhân tuyển dành cho tiểu thiếp sẽ hết người này tới người khác, và nếu như bản thân hắn nắm không chắc, sẽ thật là phiền, và cũng sẽ làm hại cái tâm của cái thê thiếp hiện tại, đi ngược lại nguyên tắc nạp thiếp của hắn.
Do đó, Dương Thu Trì đã quyết định trừ việc nạp Bạch Tố Mai làm thiếp ba năm sau, sẽ không nạp thiếp nữa, chuyên tâm trí chờ Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình sinh con cho hắn. Nếu thực tế không xong, chờ ba năm sau khiến cho Bạch Tố Mai sinh con cho hắn. Không có nữa hẳn hay.
Nhưng mà, nếu như Liễu Nhược Băng chịu cùng bốn người họ thờ một chồng thì sao? Đây đương nhiên là điều Dương Thu Trì hi vọng nhất, và không biết vì sao, tuy Liễu Nhược Băng đã đi rồi, nhưng nhãn thần ai oán của nàng cứ mãi tồn tại trong tâm trí Dương Thu Trì. Hắn cứ một mực nghĩ, nếu như Liễu tỷ tỷ có thể quay về thì tốt quá, nếu là như thế thì hắn một vợ bốn thiếp, sau đó chuyên tâm lo sự nghiệp, sau này có gặp được thiên tiên cũng không thèm nạp nữa.
Nhưng Tống Vân Nhi thì tính làm sao? Tiểu nha đầu này một lòng si tâm, bản thân hắnnên xử trí thế nào? Còn có Nguyệt Thiền nữa? Tiểu nha đầu này chảng phải là lúc nào cũng nghĩ chờ lớn chút nữa rồi hắn sẽ thu nàng vào một phòng hay sao? Ai da, to đầu rồi!
Tuy bản thân hắn đã quyết ý không tiếp tục nạp thiếp, nhưng Hồng Lăng cô nương hiện giờ đề xuất muốn làm nữ tỳ của hắn thì sao? Chỉ cần hắn kiên quyết giữ nguyên tắc của mình, xem ra không thành vấn đề, hơn nựa, tiểu nha đầu này thiệt là khiến người hỉ hoan, nếu như có thể tùy lúc nhìn thấy nàng, biết đâu là một chuyện vô cùng thích thú, chỉ cần chuyện nạp thiếp không được mở lời buột miệng là xong! Do đó, hắn gật đầu đồng ý, bảo: "Ừ, nếu là như thế, tam di thái Tống Tình còn chưa có tiểu nha hoàn thiếp thân, sau này cô theo hầu nàng ấy, được không?"
Hồng Lăng vô cùng hoan hỉ, vội vã dập đầu cảm tạ.
Dương Thu Trì phái người gọi Tống Tình lại, nói với nàng xong, Hồng Lăng vội vã quỳ xuống dập đầu: "Hồng Lăng ra mắt tam thiếu phu nhân!"
Tống Tình thấy Hồng Lăng xinh đẹp vạn phần, miệng ăn nói lại ngọt ngào, cảm thấy cũng thích, do đó mang Hồng Lăng đi.
Dương Thu Trì hỏi bảy tiểu cô nương còn lại: "Trong các ngươi ai lớn tuổi nhất?"
Một cô gái thanh tú có đôi mắt to bước ra thi lễ: "Nô tì Kha nhi, năm nay mười tám, là người lớn tuổi nhất trong bảy chị em."
Dương Thu Trì nói: "Vậy thì tốt, bảy người các ngươi sau này do ngươi làm chủ, phụ trách mọi chuyện trong Lê viên ca vũ."
"Kha nhi tuân lệnh!"
Bảy cô gái lui ra xong, Long sư gia đến báo đã bố trí nhà mới tương đối ổn, nội trạch của Dương Thu Trì và người nhà đã thu thập thỏa đương, có thể đến nội trạch ở.
Nội trạch này chính là một khu nhà vườn đơn độc ở giữa đại trạch viên, dùng tường cao cách với phía ngoài, dùng để cho Dương Thu Trì và người trong nhà cư trú.
Dương Thu Trì tiến vào nội trạch, trước hết quan sát một vòng, thấy quy mô của nội trạch cũng lớn, là phần tinh hoa của toàn bộ trạch viện, bên trong tráng sức và bố trí hào hoa xa xỉ, khiến cho Dương Thu Trì cảm thấy nếu bản thân vào ở trong nhà cửa thế này thì thật là quá hủ bại.
Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình còn ở ngoài đại đường xử trí các người bị biếm làm gia nô của Mễ gia.
Nội trạch trong nhà mới của Dương Thu Trì chính là chỗ trụ của gia quyến, thuộc vệ trọng điểm bảo hộ, nghiêm cách khống chế các nhân viên ra vào, ngay cả Nam Cung Hùng và Hạ Bình cùng những cẩm y vệ và đại nội thị vệ mang đến cũng chỉ có thể bối trí bốn phía bên ngoài nội trạch để cảnh giới, không có sự cho phép đặc biệt, không ai có thể tiến vào nội trạch, do đó bên trong trống trãi rất nhiều. Hiện giờ, bên trong chỉ có Tống Vân Nhi, Bạch Tố Mai, Bạch phu nhân mang theo tiểu nha hoàn Oái nhi, ngoài ra chỉ có tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền và tiểu hắc cẩu của hắn.
Dương Thu Trì đến nội trạch, Tống Vân Nhi cùng mọi người đều rất cao hứng, cùng ra khách sảnh ngồi xuống nói chuyện.
Tống Vân Nhi nói: "Ca, nhà mới của huynh quá lớn, muội và Bạch tỷ tỷ cùng mọi người đi cả nửa ngày mà chưa hết một vòng đấy."
Tiểu Nguyệt Thiền nhìn những căn phòng trống hóac, cũng cười nói: "Đúng a, tòa viện trạch này quá lớn, chỉ có mấy người chúng ta ở cũng sợ thật!"
Dương Thu Trì cười nói: "Không hề gì, chờ nhị phu nhân, tam phu nhân an trí nha hoàn và người hầu xong, các nha hoàn đầy tớ khác vào đây ở thì sẽ náo nhiệt lên ngay." Nói đến nhà cửa, Dương Thu Trì nhớ tới tiểu trạch viện mà Mễ viên ngoại dùng để kim ốc tàng kiều ở bên ngoài, liền chuyển đầu thưa với Bạch phu nhân: "Bạch phu nhân, tôi muốn đem một tòa hoa viên trạch viện vừa tiếp thụ tặng cho người làm nơi ở."
Sau khi Bạch Tố Mai trở về, đã đem chuyện cùng Dương Thu Trì định thân kể hết cho Bạch phu nhân nghe, khiến bà ta vô cùng hoan hỉ. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì nói như thế, lập tức đoán có liên quan đến chuyện này, nhưng mà khi Dương Thu Trì chưa mở lời, bà ta không tiện chủ động mở lời hỏi, chỉ mỉm cười hỏi: "Dương công tử vì sao lại làm thế?"
Dương Thu Trì nhìn nhìn Bạch Tố Mai đang hổ thẹn ở bên cạnh, đứng dậy cúi người thi lễ, trịnh trọng thưa: "Bạch phu nhân, con đã cùng Bạch cô nương đây định ước sống đến bạc đầu, khẩn thỉnh người ban Bạch cô nương cho con lấy làm thiếp."
Nghe được lời này, sự lo lắng trong lòng của Bạch phu nhân cuối cùng biến mất, sau này con gái có chỗ dựa suốt đời rồi, bà không khỏi cảm thấy vui mừng vừa bi thương, gật đầu nhỏ lệ đáp: "Được, được, ta đáp ứng rồi... tiếc cho cha của Tố Mai không được nhìn thấy ngày này."
Đôi mắt Bạch Tố Mai cũng đỏ hoe, lệ rơi lã chã.
Dương Thu Trì chấp tay thưa: "Đa tạ, chờ Bạch cô nương mãn hạn hiếu tang ba năm, con sinh đón về nhà.'
Bạch phu nhân ứa lệ vui mừng, gật đầu không nói.
Tống Vân Nhi và Bạch Tố Mai có thể coi là sinh tử chi giao, cũng biết khi xưa Bạch gia muốn gả Bạch Tố Mai cho Dương Thu Trì. Tuy nàng ta không thích Dương Thu Trì nạp thiếp, nhưng rất đồng tình với tao ngộ bi thảm của Bạch Tố Mai. Dương Thu Trì muốn giúp họ, mục đích rất rõ ràng, do đó nàng tự biết sớm muộn gì Bạch Tố Mai cũng gả về cho hắn. Hiện giờ cuối cùng cũng đã xác định được, tuy tâm lý có phần sao sao ấy, nhưng vẫn vui cho Bạch Tố Mai.
Hiện giờ thấy hai mẹ con Bạch Tố Mai vì mừng quá mà khóc, Tống Vân Nhi bước đến bên họ nói: "Bá mẫu, Bạch tỷ tỷ gả về cho ca ca của cháu, người cứ yên tâm trăm lần đi a, ca ca của cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Bạch tỷ tỷ."
Bạch phu nhân gật đầu lia lịa khen phải, nói với Dương Thu Trì: "Ta và Tố Mai còn là lưu phạm, cái này..."
Dương Thu Trì chen ngang: "Cái này không cần phải lo, con sẽ không để hai người thụ khổ đâu, con đem hoa viên viện trạch này tặng người, chính là muốn sau khi hết hạn kỳ lưu đày ba năm, người có thể ở cạnh chúng con, để mà hỗ tương chiếu ứng. Tòa trạch vẹn này cứ coi như sính lễ của con vậy."
Thời cổ đại sau khi gả con gái đi, cha mẹ vợ mà sinh hoạt chung với con rễ con gái sẽ khiến người ta dị nghị, không còn mặt mũi nào nhìn người. Do đó, Dương Thu Trì đem hoa viên và tiểu trạch viện này làm sính lễ tặng hiến cho Bạch phu nhân, như thế thì sau này Bạch phu nhân ở nhà của bà ta, chẳng ai có thể nói này nói nọ. Bạch phu nhân đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Dương Thu Trì, lòng cảm kích cho sự chu đáo của hắn, và cũng không tiện chối từ.
Đến lúc này, Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đã xử lý xong mọi việc trở vào nội trạch. Dương Thu Trì đem chuyện vừa rồi nói với hai người. Thực ra thì hai người họ đã biết chuyện này rồi, đương nhiên không có dị nghị gì, và cũng không có quyền dị nghị. Như thế, vị tứ phu nhân chưa bước vào cửa nhà Bạch Tố Mai đã được chính thức xác định, chỉ có điều văn khế nạp thiếp cần phải chờ mãn hạn tang kỳ ba năm sau mới có thể ký. Do đó, các nha hoàn và người hầu trong nhà chỉ có thể gọi trước Bạch Tố Mai là cô nương, chứ chưa thể gọi là tứ phu nhân.
Dương Thu Trì kéo cái xấp văn khế lớn trong người ra, tìm phòng khế (giấy tờ nhà) và địa khế (giấy tờ đất) của tòa kim ốc hoa viên tiểu trạch viện đó trịnh trọng giao cho Bạch phu nhân, sau đó giao những văn khế còn lại cho Tần Chỉ Tuệ bảo quản.
Trước đó Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều biết Dương Thu Trì là huyện lệnh tân nhiệm của Hồ Quảng trấn viễn châu Thanh Khê huyện, hiện giờ cần phải nhanh chóng đi nhận nhiệm sở. Điều Tống Tình quan tâm nhất hiện giờ là hắn sẽ mang theo ai đi phó nhậm, nhưng mà không tiện nói rõ ra, chỉ hỏi: "Phu quân, chàng chừng nào đi phó nhậm vậy?"
"Sắp xếp hai ngày, hai ngày sau sẽ xuất phát." Dương Thu Trì trả lời, nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Tống Tình, lập tức hiểu rõ dụng ý chân chánh của nàng trong câu hỏi này, cố ý cười hỏi: "Đại phu nhân của chúng ta đang chăm lo cho nhà cửa và chuyện làm ăn ở Ninh Quốc phủ, hiện giờ tại nhà mới ở Vũ Xương này cần phải có người làm chủ, nếu không gia sản và chuyện làm ăn chẳng ai trông coi thì không thể được. Trong hai người nàng, ai muốn lưu lại đây?"
Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu không nói.
Tống Vân Nhi cười nói với Dương Thu Trì: "Huynh làm vậy chẳng phải là làm khó hai tỷ ấy sao? Hai tỷ ấy đều muốn cùng đi với huynh phó nhậm, những không tiện tỏ bày, chuyện này đương nhiên là do huynh tự quyết định rồi."
Chuyện này thật ra là không nên đùa, cho nên Dương Thu Trì cũng không chọc hai nàng chi nữa, bảo: "Ta nghĩ thế này này, mẹ của Búp Bê Bùn cứ ngụ ở nhà Tống bá phụ của ta cũng không phải là biện pháp. Ta muốn thỉnh người chủ trì chiếu liệu nhà cửa và sinh kế của chúng ta ở Ninh Quốc phủ, sau đó sẽ mời mẹ và Tiểu Tuyết chuyển đến Vũ Xương lo liệu gia sản và sanh ý ở đây. Như vậy thì vừa gần chúng ta hơn, ta đi công tác ở Vũ Xương có thể gặp gỡ mẹ và hiền thê. Còn về Búp bê bùn và Chỉ Tuệ hai nàng ai sẽ theo ta phó nhậm.... ta cảm thấy không bỏ lại được ai, đành phiền hai nàng theo ta luôn vậy!"
Tống Tình cao hứng đến nổi nhảy cẩng lên, kéo tay rồi ôm chầm lấy Tần Chỉ nhảy tưng tưng reo hò. Tần Chỉ Tuệ cũng thật cao hứng. Và dù sao thì hai người cũng chỉ là những cô bé mới lớn chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
Chú thích:
(*) Tam bồi: Có nhiều cách giải thích về tam bồi, thường liên quan đến sắc tình, ăn chơi. Tam bồi ngày xưa là đối với nữ là "bồi vũ, bồi tửu, bồi ca" (múa cho xem, phục vụ uống rượu, phục vụ ca), "tam bồi nữ lang" là những cô gái mạt hạng làm tiền, chuyên môn phục vụ cho nam nhân háo sắc. Đối với nam, đặc biệt trong quan trường thì phải "bồi cật, bồi hội, bồi ngoạn" (phục vụ ăn, tu tập, và chơi)với quan trên. Ngày nay, có một quan niệm khác xuất phát từ nam nữ bình quyền, đó là nam nhân muốn làm người tình lý tưởng cần phải có "tam bồi", bao gồm "Bồi cật, bồi cuống, bồi liêu", có nghĩa là "cùng cô gái đi ăn, cùng đi mua sắm, và cùng nói chuyện với nàng".
(**) Thông phòng đại nha hoàn: Nha hoàn hầu cận mọi chuyện sinh hoạt cho cậu chủ, thậm chí có thể quan hệ tình dục. Trong Hồng Lâu Mộng (tác giả Tào Tuyết Cần), Tập Nhân chính là thông phòng nha hoàn của Giả Bảo Ngọc, đã từng trải qua quan hệ với cậu này.





Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất