Chương 233: Thiếu Nợ Trả Tiền Bị Đánh Đít
Dương Thu Trì nghe Vương Kha kêu la thảm thiết ngoài đại đường, sự tức khí trong lòng giảm bớt phân nữa, lòng nghĩ chẳng rõ Lý Thừa Minh rốt cuộc là ai mà ngay cả một tên gác cổng cũng hung hăng càn quấy như vậy, quả thật là ghê ghớm a. Hắn quay sang hỏi cân ban Thường Phúc đang đứng sau lưng: "Vị Lý Thừa Minh Lý viên ngoại này rốt cuộc là có hậu đài gì?"
Thường Phúc vốn muốn ngăn cản Dương Thu Trì động hình, nhưng thấy Dương Thu Trì tức khí đến đầu não bốc khói như vậy, hơn nữa đã ra lệnh đánh, chẳng thể nào ngay trước mặt mọi người làm mất mặt lão gia được, cho nên không hề cất lời. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì hỏi tới, cẩn trọng đáp: "Lão gia, vị Lý Thừ Minh Lý viên ngoại này ngày hôm qua có cùng các hương thân đến bái phỏng lão gia. Y xuất thân cử nhân, có giao tình khá sâu với Trấn Viễn châu tri châu Cảnh Phong Cương Cảnh đại nhân, lại còn có uyên nguyên với Hồ Quảng Bố Chánh sứ Tiền đại nhân, là bà con xa gì đó của Tiền bố chánh sứ, quan hệ rất mật thiết."
Dương Thu Trì đột nhiên tức cười, thì ra hậu đài của y là Tiền bố chánh sứ, hèn gì nghênh ngang như vậy. Nếu như bản thân hắn trước đây chưa từng tiếp xúc với Tiền bố chánh sứ, đột nhiên nghe hậu đài của người này là một tỉnh trưởng, nói không chừng đã giật mình cả kinh.
Tiền bố chánh sứ sao lại có một người bà con nghênh ngang thế này? Nhưng mà, dù sao đó cũng không phải Lý Thừa Minh Lý viên ngoại bà con với Tiền bố chánh sứ nghênh ngang, mà là một tên gác cổng Vương Kha cáo khóac da hùm, cóc ghẻ mà đòi đi đường công lộ, lại còn học đòi chạy ma ra tông.
Lý viên ngoại này có hình dạng thế nào Dương Thu Trì không thể nghĩ ra được. Các hương thân đến chào hôm qua khá đông, hắn nhất thời bán khắc chẳng nhớ nổi, do đó cũng không thể nào phận biện được rốt cuộc ai là Lý Thừa Minh. Nhưng dù sao thì đánh chó cũng cần nễ mặt chủ nhà, xem coi chủ nhân là hạng người nào, nếu cũng nghênh ngang như Vương Kha vậy, thì chẳng cần phải khách khí gì nữa, thế Tiền bố chánh sứ giáo huấn y luôn.
Dương Thu Trì một mặt nghe bên ngoài đánh hèo, một mặt cầm tờ cáo trạng lên xem, lúc này mới nhớ ngoại trừ việc phán đánh đòn, còn phải phán ly dị.
Chuyện phán quyết ly hôn này đương nhiên cần phải có hai bên nam nữ đến tận đương trường, nhưng mà, Kim sư gia đã nói với hắn một số thường thức thăng đường, vì theo quy định của pháp luật Minh triều, ngoại trừ tố cáo mưu phản, bạn nghịch, con cháu bất hiếu, bị sát thương, bị đạo tặc ..., phụ nữ không thể làm "Trạng thủ" đứng đơn khởi tố, mà phải do cha anh con cháu đại diện dâng cáo trạng, ra công đường... điều này gọi là "Bão cáo". Phụ nữ cần làm là toàn lực làm chứng, tuy nhiên chưa bị tước đoạt hết mọi quyền hành về luật pháp, nhưng ngoại trừ mệnh - đạo - gian án, những án khác đều không được gọi.
Do đó, Dương Thu Trì không thể rực tiếp truyền cháu gái của Lý Thừa Minh đến công đường, và cũng không truyền bản thân Lý Thừa Minh đến, nhân vì y là cử nhân, có quyền miễn tố, nếu xác thật cần phải đến công đường thì có thể ủy thác người khác thế ông ta tham gia tố tụng.
Dương Thu Trì chỉ có thể phát ra hiệu bài, bảo bọn nha dịch đến nhà của Lý viên ngoại, thông tri cho ông ta biết là phải giải trừ quan hệ hôn nhân giữa cháu ông ta và tên gác cổng Vương Kha, bảo ông ta phái người tham gia tố tụng, lắng nghe tuyên phán.
Một trăm hai chục hèo được đánh xong, Vương Kha đã ngất đi tỉnh lại mấy lần, mông đít bị đánh nát bét thịt da, ngay cả sức lực để khóc cũng không còn nữa. Những lão bách tính vây quanh nghị luận ồn ào, đều nói huyện lệnh mới đến quả nhiên lợi hại, ngay cả người của Lý Thừa Minh Lý viên ngoại cũng đánh không tha. Vì chuyện này, lão bá tánh và bọn nha dịch nhìn Dương Thu Trì với ánh mắt đầy sự kính úy.
Bọn nha dịch kéo Vương Kha lên đại đường, đưa vào cùm chuẩn bị lát sau khi đại lão gia tuyên bố li dị rồi sẽ kéo y ra ngoài bêu khắp dân chúng. Đến lúc này, nha dịch phái đi đến nhà của Lý Thừa Minh đã đưa quản gia của ông ta tới. Quản gia này họ Tiêu, là một lão già, vừa lên đến đại đường đã dập đầu thưa với Dương Thu Trì:
"Dương đại nhân. Tên gác cổng Vương Kha này che mắt lão gia chúng tôi, nói hắn chưa từng thành thân. Lão gia cũng tôi thương hắn cô khổ, nên mới đem cháu gái gả cho hắn làm vợ, không ngờ hắn đã có hôn phối rồi. Lão gia chúng tôi khi nghe Vương Kha làm chuyện bội nghĩa ngược luân thường này, thập phần tức giận, thỉnh cầu tri huyện đại lão gia cắt đứt quan hệ hôn phối giữa cháu của lão gia nhà tôi và Vương Kha, sau đó trị tội hắn thật nặng. Lão gia nhà tôi đã tuyên bố đuổi việc đuổi cổ hắn ra khỏi nhà, từ hôm nay trở đi, chuyện của hắn không có chút quan hệ gì với Lý gia nhà chúng tôi nữa."
Điều này quả thật vượt ra ngoài ý liệu của Dương Thu Trì. Xem ra, vị Lý Thừa Minh này không phải là kẻ bao che kẻ dưới, khá thông tình đạt lý. CHo nên hắn lập tức phán: "Vương Kha có vợ mà còn cưới nữa, căn cứ quy định của Đại Minh luật triều ta, bổn huyện tuyên bố giải trừ quan hệ hôn nhân giữa cháu gái của Lý viên ngoại và Vương Kha, kéo xuống đóng cùm đưa ra ngoài bêu hai tháng kỳ chúng."
Lý Đại Ngưu dập đầu cảm tạ thanh thiên đại lão gia đã làm chủ.
Đúng lúc này, ngoài đại đường truyền vào tiếng gọi bi thương của lão phụ: "Phu quân! Phu quân!" Tiếp theo đó là vài đứa trẻ khóc lóc gọi: "Cha! Cha!"
Lý Đại Ngư quay đầu lại gọi: "Em gái! Các người sao lại đến đây!"
Thì ra, vợ nguyên phối củ Vương Kha nhất mực chờ ở ngoài nha môn để nghe tin tức về Lý Đại Ngưu ca ca của nàng ta, nghe nói Vương Kha bị huyện lão thái gia đánh đòn 120 hèo, rốt cuộc vì tình nghĩa vợ chồng sâu đậm, mang theo mấy đứa hài tử tiến vào nha môn, quả nhiên thấy Vương Kha bị đánh thịt nát da tàn nằm phục trên đại đường, còn phải mang gông mang cùm chuẩn bị đưa đi diễu hành khắp nơi thị chúng, lòng rối lên nên mới gọi mấy lời.
Vương Kha được biết Lý viên ngoại đã đuổi việc, lại bị đánh tơi tả, giải trừ luôn quan hệ hôn nhân với cháu gái của ông ta, đang vừa buồn vừa thẹn, chợt nghe ngoài đại đường có vợ con kêu gọi, nhịn không được bi thảm gọi lại: "Nương tử! Con a!"
Dương Thu Trì ra lệnh có thể đưa vợ con của hắn lên đại đường, bọn nha lại ra ngoài thông tri, lão phụ ấy mang mấy đứa nhóc chạy vào trong, đỡ Vương Kha, vuốt ve cái mông đít đã nát nhừ, thất thanh khóc rống.
Vương Kha thấy mình bạc tình bạc nghĩa như vậy, có vợ rồi mà còn đi lấy vợ khác,, hiện giờ không ngờ vợ nguyên phối vẫn đối với mình nghĩa trọng tình thâm, thẹn thùng vô cùng, không khỏi bật khóc hu hu.
Dương Thu Trì thấy bọn họ khóc thê lương như vậy, vỗ mạnh Kinh đường mộc, ngăn tiếng khóc của họ, hỏi: "Vương Kha, ngươi đối với họ vô tình, mẹ con họ đối với ngươi có nghĩa, ngươi còn không biết hối cải hay sao?"
Vương Kha khóc lóc đáp: "Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân trở về nhất định sẽ sửa chửa lỗi lầm, cùng vợ con sống những ngày êm đẹp, nếu còn tái phạm, thiên địa bất dung!"
"Được!' Dương Thu Trì cười bảo: "Nếu như ngươi đã quay đầu hối lỗi, bổn quan miễn cho ngươi đeo gông thị chúng, ngươi theo bọn họ lui xuống ra về đi!"
Vợ của Vương Kha mừng rỡ, kéo mấy đứa con cùng dập đầu binh binh lạy tạ Dương Thu Trì.
Bọn nha dịch tháo gông ở cổ của Vương Kha ra, sau đó Lý Đại Ngưu bước lại cúi người đỡ y lên, cùng lão phụ và các hài tử dìu ý xuống dưới đường ra về.
Án này coi như kết thúc viên mãn, quần chúng vây quanh đối với việc Dương Thu Trì xử lý án kiện có chứng có tình, đều lên tiếng tán tụng không ngớt.
Tiếp theo đó là án phân xử thiếu tiền, nguyên cáo là Diêu Đại Tráng kiện bị cáo Trương Nhị Bảo mượn năm quan tiền (tiền xâu lại thành một nghìn đồng gọi là 1 quán, 1 quan) kéo dài nửa năm chưa trả.
Dương Thu Trì ra lệnh đưa nguyên và bị cáo lên công đường.
Bị cáo Trương Nhị Bảo là một lão hán năm chục tuổi hơn, gầy như que cũi, trong tiết trời lạnh thế này mà chỉ mang một đôi hài cỏ, trên mặt còn dính đầy bùn đất, râu bạc trắng, mặt xám nghoét, trong mắt dường như đã bị kéo mây, chớp chớp mắt nhìn hoài nhưng vẫn chẳng nhìn rõ gì nhiều, cẩn thận bước vào trong đường, quỳ xuống dập đầu.
Để một lão hán đầu râu bạc trắng dập đầu lạy mình, Dương Thu Trì có chút bất nhẫn, nhưng hiện giờ hắn là huyện thái gia, đại biểu cho triều đình, thành ra không thể nào khách khí được, chỉ biết dùng hết sức để ngữ khí hòa hoãn hẳn đi, hỏi: "Trương Nhị Bảo, ngươi nợ của nguyên cáo Diêu Đại Tráng tiền phải không?"
"Hồi bẩm lão gia, lão hán nợ của y cả vốn lẫn lời là năm quan tiền, đó là tiền do năm ngoái tôi không có gì ăn mượn của y. Nhưng hiện giờ thân tôi không có xu nào, thật tế là trả không được a, có thể cho khuất thêm thời gian, chờ đến vụ thu hoạch năm nay xong rồi tôi nhất định hoàn trả."
Diêu đại tráng quát: "Cái gì? CHờ tới mùa thu mới trả? Không được! Lập tức trả ngay!"
"Tôi thật không có tiền a, tôi không con không cái, mắt không còn nhìn rõ nữa, làm cũng không được cái gì, chỉ dựa vào sự tiếp tế của hàng xóm qua ngày mà thôi. Tôi thật không có tiền a."
Diêu Đại Tráng bảo: "Không có tiền? Không tiền thì bán cái nhà cỏ và mớ ruộng xấu của ông cũng đủ trả cho ta năm quan tiền mà!"
"Không thể bán a, tôi chỉ có một cái nhà cỏ và một miếng ruộng để kiếm cái ăn. Nếu mà bán rồi thì tôi không còn gì để sống nữa a..."
Tên Diêu Đại Tráng ấy trừng mắt: "Liên quan gì đến ta! Ta chỉ cần biết thu hồi lại năm quan tiền của ta là được!"
Hai người một người bức đòi lại nợ, một người thì khổ khổ khẩn cầu nhín chút thời gian nữa từ từ sẽ trả.
Xem ra, đây là một vụ phân xử thiếu nợ giản đơn, thiếu nợ phải trả tiền đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà người thiếu nợ không có tiền trả thì làm sao bây giờ? Cho dù là thời hiện tại, người thiếu nợ tuy có nhà cửa ruộng vườn, nhưng nếu đó là thứ để cần cho việc duy trì sự sống, thì căn cứ vào cách giải thích của tư pháp, chỉ có thể yêu cầu kiểm tra và niêm phong, chứ không thể cưỡng chế người ta chấp hành.
Dương Thu Trì vỗ Kinh đường mộc: "Được rồi, không được cãi nhau nữa. Nếu như bị cáo hiện giờ không có tiền trả, nếu như cường hành bán nhà cửa ruộng đất của y, thì chẳng khác nào dồn người ta vào chỗ chết, sao có thể như vậy được? Như vầy đi, chờ bị cáo Trương Nhi Bảo thu hoạch xong vụ năm này rồi trả cho ngươi. Lui xuống!"
"Dạ, đại lão gia..." Trước đó đã có vết xe đổ của Vương Kha, Diêu Đại Tráng này không dám lớn họng rộng tiếng gì, nhưng y do dự một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm thưa: "Đại lão gia làm chủ rồi, số tiền này chờ thời gian nữa trả cũng không sao, nhưng mà, đại lão gia sao không... sao không đánh đòn hắn vậy?"
"Đánh đòn cái gì?" Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi.
"Lão ta nợ tiền ba tháng không trả, đương nhiên phải đánh đòn a! Năm trước tôi cũng kiện lão ta quá kỳ không trả tiền, Giang tri huyện Giang đại nhân đã cho kéo lão ra đánh đòn."
Dương Thu Trì càng nghi hoặc hơn, sao lại còn có chuyện này nữa? Nếu mà ở thời hiện tại, nếu người nợ tiền có khả năng thanh toán nhưng cố ý ẩn man chuyển di tài sản không chấp hành phán quyết của pháp viện, thì mới bị tư pháp câulưu thậm chí truy cứu trách nhiệm hình sự, chứ chưa từng nghe nói là xác thật không có tiền trả còn phải bị xử phạt.
Dương Thu Trì cầm lấy tờ cáo trạng lên, thấy Kim sư gia quả nhiên đã ghi lên đó lời đề nghị xét xử là phán bị cáo Trương Nhị Bảo sau khi thu hoạch xong phải trả tiền, đồng thời phạt đánh mười roi.
Thì ra, trong Đại Minh luật đích xác quy định: "Nếu nợ tiền quá lâu, bội ước không chịu trả, từ 5 quan trở lên, quá 3 tháng thì đánh mười roi, mỗi tháng tăng thêm một cấp nữa, cho tới bốn chục roi."
Nếu như Kim sư gia cũng đề nghị phán như vậy, thì nhất định là đúng rồi. Tuy trong lòng Dương Thu Trì không hiểu, nhưng không còn cách nào, chỉ còn biết xử: "Phán Trương Nhị Bảo sau mùa thu hoàn tiền, đánh mười roi."
Các nha dịch bước tới định kéo Trương Nhị Bảođi, Trương Nhị Bảo đại khái cũng bị đánh quen rồi, biết quy củ, khom lưng tự bước ra nguyệt đài chờ đánh. Dương Thu Trì nhìn có chút bất nhẫn, đưa tay ra hiệu cho gọi bọn nhạ dịch lại, hạ giọng bảo: "Lão hán thân thể không tốt, hơn nữa lại là chuyện bất đắc dĩ, nên chỉ cần đánh ra vẻ là được rồi!"
Bọn nha dịch tâm lĩnh thần hội gật gật đầu, ra ngoài nguyệt đài giơ roi lên thật cao, khi đánh xuống lại còn hò hét inh ỏi, đánh xuống da thịt nghe bôm bốp, nhưng lão hán chẳng thấy đau đớn là bao.
Chỉ có điều lão hán không biết đóng kịch, cho nên Diêu Đại Tráng nhanh chóng nhìn ra đoan nghê, chạy ra ngoài đường thắc mắc: "Ê! Không đúng! Đại lão gia, bọn chúng không đánh thật! Như vậy làm sao tính được? Các ngươi ăn gian!"