Chương 56: Tri Tình
Gương mặt bạc nhược như đóa sen của Bạch Tố Mai không có chút huyết sắc nào. Trên cổ nàng băng bó đầy thuốc, yếu ớt ngồi dựa trên đầu giường trong căn nhà cũ của Dương ngỗ tác. Tống Vân Nhi mang một chén cháo dùng muỗng nhỏ khuấy đều và múc đưa lên môi khẽ thổi, rồi cẩn thận kề lại gần miệng bón cho Bạch Tố Mai. Bạch Tố Mai miễn cưỡng húp một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ đầy cảm kích.
Tống Vân Nhi một mặt đút cháo cho Bạch Tố Mai, một mặt nói: "Bạch tỷ tỷ, tối hôm qua ca ca muội hỏi tỷ hung thủ là ai, thế mà tỷ không chịu nói, ai da, không biết tỷ đang nghĩ gì nữa."
Bạch Tố Mai không thể thốt nên lời, vẻ mặt thoáng nét ưu sầu, không hiểu vì sao mà khóe mắt từ từ sủng ướt.
Tống Vân Nhi lại múc một muỗng cháo nữa, nhưng vừa đưa lên miệng thổi thì đột nhiên dừng hẳn động tác lại, khẽ nói: "Có người đến!" Nàng vội đặt bát cháo xuống, lắc người phóng ra phòng ngoài, nép vào sát cánh cửa, trong tay áo lấp loáng một mũi tiểu đao.
Quả nhiên, có tiếng bước chân từ xa đi lại, đến bên cửa, gõ "cốc cốc cốc" ba tiếng chầm chầm lên cửa, rồi lại "cốc cốc" hai tiếng nhanh, vừa đúng với ám hiệu định trước giữa Dương Thu Trì và nàng. Tống Vân Nhi mừng rỡ, kêu lên: "Ca!", tay nàng lắc một cái, lưỡi dao được giấu kín ngay vào tay áo, rồi đẩy cửa mở ra. Người đứng trước cửa quả nhiên là Dương Thu Trì.
Chuyện kiểm nghiệm vừa rồi khiến Dương Thu Trì rơi vào một sự đắn đo, mê hoặc mới. Kết quả giám định nhóm máu cho kết quả rõ ràng rằng: lớp da bị móng tay Bạch Tiểu Muội cào rách và tinh dịch trong âm đạo của nàng có nhóm máu O, không khớp với nhóm máu của Ân Đức và Hồ Tam. Như vậy, hung thủ có thể là một người khác, nhưng mà là ai? Dương Thu Trì không có nửa chút manh mối trong đầu.
Căn cứ vào kết quả giám định nhóm máu, hắn chỉ có thể làm phép loại trừ, không thể tiến hành so sánh sự trùng khớp do người có nhóm máu giống nhau rất nhiều. Dấu răng trên nhũ phòng của Bạch Tiểu Muội cũng không thể dùng được, bởi vì không có dấu răng của Ân Đức để đối chiếu. Hiện giờ xem ra không có chứng cứ cho thấy Ân Đức là hung thủ, do đó, người phóng hỏa đốt nhà tối hôm qua có khả năng không phải là hắn, cũng không chắc có phải là hung thủ chân chính làm hay không. Bạch Tố Mai cũng không có lý do gì mà giấu thêm nữa, chuyện đó thậm chí còn làm bất lợi cho quá trình trị thương của nàng. Con tiểu nha đầu Tống Vân Nhi không chịu sinh hoạt ẩn cư trong một thời gian dài, do đó, Dương Thu Trì quyết định sẽ đưa Bạch Tố Mai trở về.
Nếu như Ân Đức không phải là hung thủ, thì đưa Bạch Tố Mai trở về nhà xem ra sẽ không có nguy hiểm gì. Dương Thu Trì vốn muốn trực tiếp đưa Bạch Tố Mai trở về nhà họ Ân, nhưng trong lòng hắn dường như cảm giác thấy một thứ bất an gì đó không thể nói rõ được. Cuối cùng, hắn quyết định tìm biện pháp lưu Bạch Tố Mai trong huyện nha, như vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
"Ân phu nhân sao rồi?" Dương Thu Trì vừa bước vào nhà đã cất tiếng hỏi.
"Uống chút cháo, ngủ một lúc rồi thì tinh thần cũng tốt hơn." Tống Vân Nhi khóa chặt cửa, theo sau Dương Thu Trì tiến vào phòng trong.
Dương Thu Trì bước đến bên giường, ghé người ngồi xuống nhìn Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai ngước mắt lên nhìn hắn một cái, gương mặt trắng nhợt thoáng ửng đỏ như hai đóa hoa hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống ho nhè nhẹ.
Sao nàng ta nhìn mình mà mặt lại đỏ? Dương Thu Trì có chút phiền muộn, không phải người ta có câu "Nữ nhân kiềm hồng hồng, tâm lý tưởng lão công" (Đàn bà má đỏ hây hây, thì bây nên hiểu ai kia muốn chồng!) sao? Chẳng lẽ nàng ta biết chuyện mình làm hô hấp nhân tạo cho nàng rồi? Không đúng, lúc đó nàng ấy đang hôn mê, không thể biết được chuyện ấy. Và mấy chuyện đại loại như thế thì cha mẹ và chồng nàng ta cũng tuyệt không thể chủ động nói cho nàng hay, Tống tri huyện cũng không thể, Tiểu Hắc cẩu lại càng không, vậy thì chỉ còn có một khả năng!
Dương Thu Trì đứng lên, kéo Tống Vân Nhi ra phòng ngoài.
Tống Vân Nhi không biết đã phát sinh chuyện gì, hỏi: "Chuyện gì nữa đây? Ca."
"Có phải nha đầu ngươi nói cho Ân phu nhân biết chuyện trưa hôm qua ta... ta làm gì cứu nàng ta không?"
"Nói hết rồi a, sáng nay tỷ ấy dùng viết hỏi muội là ai cứu tỷ, muội cứ thế nói thẳng luôn."
"Nói thẳng cái gì?"
"Muội nói là ca ca của muội cứu tỷ ấy a, hôn vô miệng tỷ ấy rồi.... thổi khí vào, để tay lên ngực của tỷ ấy, rồi dùng trâm của muội chích vô nhân trung huyệt và toàn bộ mười tuyên huyệt (huyệt đầu mút ngón tay) mới cứu tỷ ấy tỉnh lại. Đúng rồi, ca, huynh làm sao biết được mấy huyệt đạo đó vậy?"
Dương Thu Trì thầm kêu khổ liên miên, làm gì có tâm tình thảo luận về chuyện huyệt đạo với nàng: "Muội ơi là muội, lại quậy tưng nữa rồi!"
"Muội quậy tưng hồ nào?" Tống Vân Nhi bắt đầu cong môi, "Những gì muội nói đều là sự thật a!"
"Mấy chuyện đó mà cũng đi nói thật được sao? Người ta là đàn ba con gái, ta đối với người ta như vậy...." Dương Thu Trì làm điệu bộ hôn môi, "... truyền ra ngoài thì muội nói người ta làm sao mà sống đây!"
"Hi hi hi..." Tống Vân Nhi cười nói, "Huynh giờ mới nghĩ ra sao a? Làm xong chuyện ấy rồi tính quẹt mỏ như gà sao? Tối hôm trước muội thấy huynh hôn tỷ ấy thật là tuyệt, chẳng có gì gọi là không thoải mái cả!"
"Đừng có nói bậy! Ta lúc đó là cứu người!" Dương Thu Trì với chống chế, nhưng nghĩ đến bờ môi mềm mại của Bạch Tố Mai, trong lòng chợt co thắt lại, nên vội định thần hỏi: "Muội ngoại trừ kể cho Ân phu nhân nghe, còn có nói với ai khác nữa không?"
"Không còn ai nữa!" Tống Vấn Nhi giơ tay lên: "Muội xin thề! Muội của huynh mà không biết điều nữa thì đã kể rành rành những chi tiết khác ra hết rồi á!"
"Biết rồi thì tốt! Ngàn vạn lần đừng nói cho ai bên ngoài biết, muội muội ngoan, sự thanh bạch của cô nương nhà người ta là nằm trong tay muội đấy!' Dương Thu Trì dặn dò.
"Hi hi hi.... biết rồi mà!"
Dương Thu Trì vuốt mũi Tống Vân Nhi vài cái, bảo: "Quỷ nghịch ngợm! Vào trong đi." Nói rồi chuyển thân đi vào phòng trong.
Nét ửng đỏ trên gương mặt của Bạch Tố Mai vẫn còn chưa phai, thấy Dương Thu Trì đi vào, bèn nỗ lực ngồi dậy. Tống Vân Nhi vội vã chạy tới đỡ nàng: "Bạch tỷ tỷ, tỷ đừng động đậy, cứ nằm dựa như vậy đi, ca ca của muội không phải là người ngoài, không cần khách khí."
Dương Thu Trì hiện giờ không dám ngồi gần bên nàng nữa. Thấy thân hình nàng mảnh mai, mày ngài khẽ nhíu, vừa có bộ dạng cảm động lòng người, vừa có dáng vẻ của một nữ nhân đã thành thục.
Bạch Tố Mai cảm thấy Dương Thu Trì đang nhìn mình, mặt càng thêm đỏ.
Dương Thu Trì khẽ ho một tiếng, hỏi: "Ân phu nhân, ta vẫn muốn hỏi lại phu nhân một chút, là ai đã giết muội muội của cô vậy? Cô có nhìn thấy không? Ta đưa giấy bút đây nhờ cô viết lại dùm, được không?"
Mặt Bạch Tố Mai thoắt cái đã biến sắc, thân hình khẽ run, cắn môi một hồi rồi lắc đầu, lại bắt đầu ho.
Dương Thu Trì thấy bộ dạng của nàng như vậy cũng không ép thêm. Tống Vân Nhi đỡ Bạch Tố Mai lên, nhẹ vỗ lưng nàng, hỏi Dương Thu Trì: "Ca, lúc nào thì chúng ta trở về nha môn a? Muội buồn muốn chết đi rồi!"
"Lần này ca ca đến đây là đưa hai người về đó!" Dương Thu Trì mỉm cười.
"Thật không? Quá tốt rồi!" Tống Vân Nhi cao hứng kêu lên, "Có thể về nhà rồi!" Nói rồi nàng nhỏm dậy, "Chúng ta đi thôi, để muội cõng Bạch tỷ tỷ."
Dương Thu Trì thấy thân hình của Tống Vân Nhi nhỏ nhắn như vậy, định nói hay là để ta, nhưng mà cảm thấy như vậy có chút không tiện nên đành thôi, dù gì nha đầu này cũng một thân võ công, lực khí so với bản thân hắn còn mạnh hơn.
"Được! Cõng đến đầu con đường nhỏ này là được, ta đã để xe ở đó chờ sẵn rồi."
"Được!" Tống Vân Nhi khom người xuống định cõng Bạch Tố Mai, không ngờ Bạch Tố Mai phẫy phẫy tay, tỏ ý là tự mình đi. Nàng nhoài người ra thòng chân xuống, từ từ đứng lên, có chút lảo đão, một tay vịn vào Tống Vân Nhi, từ từ đi ra ngoài. Dương Thu Trì nhanh chóng mở cửa, chờ bọn họ từ từ đi ra ngoài, bèn khóa cửa lại cẩn thận. Ba người ra khỏi đường nhỏ lên xe ngựa đi thẳng đến nha môn.