Chương 5
Chưa đợi được Tống Thanh Yến, Tiêu Tuấn đã đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt ta đau nhói, ta nhíu mày nhắm chặt mắt lại. Tiêu Tuấn chậm rãi tiến đến, và khi hắn ngồi lên giường của ta, ta buộc phải mở mắt ra, nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, lạnh lùng.
Câu đầu tiên hắn nói là: "Sao không chịu ăn cơm tử tế?"
Không nhận được phản ứng từ ta, hắn thở dài, cười khổ đầy bất lực. Tay hắn khẽ đưa lên, định chạm vào đường nét khuôn mặt ta, nhưng vừa chạm đã bị ta hất ra. Cuối cùng, ta không thể chịu đựng thêm nữa, những cảm xúc dồn nén nhiều ngày tìm được lối thoát, gần như hét lên.
“Tiêu Tuấn, ngươi có nghĩ ta là một con chó của ngươi không? Dù ngươi giết cả nhà ta, ta cũng phải quỳ xuống cầu xin sự thương hại của ngươi sao?”
Kể từ khi nhốt ta ở đây, hắn dường như biến mất hẳn, hắn đang trốn tránh điều gì đó. Vì vậy, ta chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở hắn, bởi vì hắn không muốn ta chết. Giờ đây, ta đã xé toạc tấm màn che xấu hổ của hắn; nếu hắn không muốn xé nát, thì ta sẽ làm.
Tiêu Tuấn thực sự rất thông minh, nên hắn lập tức hiểu được ý nghĩ của ta. Khi ánh mắt ta chạm vào đôi mắt u ám của hắn, lòng ta vẫn còn chút lo lắng, luôn nghĩ hắn là một kẻ điên. Trước kia, khi chưa đăng cơ, hắn giả vờ làm người tử tế, giờ đây mới lộ rõ bản chất thật.
“Cao Dương, chẳng phải ngươi từng thích ta sao? Sao lại thay đổi? Sao lại dây dưa với một người đàn ông khác?”
Những câu hỏi hỗn loạn trong lòng ta lúc này bỗng trở nên rõ ràng, như có một bàn tay kéo ta ra khỏi vùng đầm lầy. Ta nhìn hắn với ánh mắt vừa hận vừa thương hại. Nhìn xem, hắn là người đáng thương nhất trên đời này.
Ta thì khác, ta có rất nhiều tình yêu, và ta còn có Tống Thanh Yến.
Nghĩ đến hắn, tâm trạng nặng nề của ta cuối cùng cũng dịu đi một chút. Đột nhiên, hắn siết chặt cổ ta, giọng nói lạnh lẽo.
“Hắn chỉ là một kẻ thế thân thôi, đáng để ngươi nhớ nhung ngày đêm sao? Nhưng không sao, khi ta tìm được hắn, ta sẽ tự tay giết hắn. Trước đó, ngươi phải ngoan ngoãn, ta không có thời gian mỗi ngày để chơi với ngươi.”
Sự thiếu oxy khiến ta chóng mặt, ta tưởng mình sắp chết, nhưng hắn lại buông tay. Ta ôm ngực hít thở dồn dập, nước mắt cũng tuôn ra, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
May quá, hắn chưa bắt được Tống Thanh Yến.
Thật tốt, hắn vẫn còn sống.
Khi hắn xoay người rời đi, ta gọi hắn lại, dù giọng nói không lớn, nhưng đủ để hắn dừng bước.
“Tiêu Tuấn, hắn không phải kẻ thế thân. Hắn là Tống Thanh Yến, người tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, gấp vạn lần. Ta chỉ yêu Tống Thanh Yến mà thôi.”
Đột nhiên có chút tiếc nuối, rất nhiều người đã nghe ta nói yêu hắn, nhưng hình như hắn chưa bao giờ nghe thấy.
Tiêu Tuấn khựng lại một nhịp, bóng dáng của hắn bị ánh sáng mờ ảo kéo dài, trông có vẻ cô đơn.
“Nếu hắn chạy trốn thì sao? Nếu hắn mãi mãi không đến tìm ngươi, ngươi cũng sẵn sàng chờ đợi như vậy sao?”
Không hiểu sao, giọng nói của hắn cũng run rẩy, có chút lo lắng và gấp gáp. Nhưng điều hắn mong đợi vẫn không thành hiện thực. Trong bóng tối, cuối cùng ta mỉm cười dịu dàng. Nếu trái tim ta là một vùng đất hoang vu cằn cỗi, thì hắn chính là nguồn nước giải tỏa khô hạn cho ta.
“Hắn sẽ đến.”
Một câu khẳng định, không chút do dự.