Ngân Hồ

Chương 006: Nữ nhân như quả hồ lô.

Chương 006: Nữ nhân như quả hồ lô.


Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu nhìn Tôn Dương chính điếm, cái cổng chào vẫn còn, nhưng tơ lụa trên đó trải qua nắng giải mưa dầm đã dần dần phai sắc.
Ánh đèn rực rỡ, người qua kẻ lại, không ngừng có phú thương cự cổ, đạt quan quý nhân đi lên đài cao, bước chân vững vàng, nghi thái ưu nhã, tận lực để lại bóng lưng mỹ hảo nhất có những người ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn mình.
Thiết Tâm Nguyên gấp quạt lại:” Ngươi nói xem ai sẽ đón tiếp chúng ta, Đặng bát gia không tệ, nếu ông ta chưa chết, tối nay sẽ rất thú vị.”
Xảo Nhi nhún vai:” Tối nay ta chỉ uống rượu, còn chuyện khác là của ngươi.”
Khi hai người bước lên thang, hỏa kế đứng gác ở bên liếc nhìn ngọc bài đeo bên hông Thiết Tâm Nguyên, tức thì nghiêng người đi trước dẫn đường, lên tới đài cao lớn giọng hô:” Khách quý hai vị, trống nhạc.”
Cứ tưởng sẽ có cảnh tưng bừng như đón tân lang, ai ngờ gõ hai tiếng trống, chập cheng thế là hết.
“ Hai vị thiếu lang quân, mời …”
Thiết Tâm Nguyên còn đang quan sát xung quanh thì hai mắt Xảo Nhi như đóng đinh vào nữ tử trước mắt.
Nếu một nữ nhân có vóc dáng như quả hồ lô thì khuôn mặt xinh đẹp hay không chẳng quan trọng nữa, nhất là khi đeo một cái khăn lụa mỏng manh che hờ mặt, bầu ngực đầy đặn và cặp mông vênh vểnh sẽ thành tiêu điểm của nam nhân.
Thiết Tâm Nguyên còn biết chắp tay chào hỏi người ta chứ Xảo Nhi đã thành Trư Bát Giới rồi, người ta chỉ xuất hiện chưa tới mười giây đã mang đi hồn vía của hắn, đầu óc chỉ toàn là đường cong bốc lửa, hoàn toàn không nhớ tới điều gì khác.
Nơi này đã hoàn toàn biến thành tài sản của người Khiết Đan, từ thay đổi của cách trang trí có thể nhìn ra điều đó.
Thiết Tâm Nguyên ngồi trên tấm da gấu đen mà chẳng hề cảm thấy nóng nực, lông gấu trơn mát, vén lên mới phát hiện phía dưới đặt một tảng băng.
Ngoài kia hơi nóng hầm hập, trong rèm lại có chút hơi lạnh, nhiệt độ này rất thích hợp để uống Lê hoa bạch.
Chỉ là đầu óc Thiết Tâm Nguyên hoàn toàn không đặt ở chuyện uống rượu, y thậm chí có thể đoán ra được vì sao Đặng bát gia lại chết, một người đã duy trì Tôn Dương chính điếm hơi hai mươi năm, coi tửu lâu này thành sản nghiệp của mình là rất bình thường.
Đột nhiên một ngày có người chạy tới bảo ông ta cút xéo, dù là ai cũng không phục, huống hồ Đặng bát gia có đủ thế lực của mình ở Đông Kinh, chẳng còn bận tâm chủ vốn có của nó.
Một người Khiết Đan mặc áo da đầu trọc lốc đang xẻo thịt dê, động tác cực kỳ mau lẹ, chỉ vài nhát dao con dê bị chia thành bốn phần chỉnh tề, thanh y thị nữ duyên dáng bê lên bàn khách.
Xảo Nhi rất muốn kéo thị nữ kia hỏi nữ tử như cái hồ lô kia rốt cuộc là ai, tiền ném ra không ít, thị nữ kia tủm tỉm cười cầm tiền đi, để lại tên ngốc Xảo Nhi chẳng biết thêm gì, ngồi đó vùi đầu uống rượu.
Lê hoa bạch được ướp trong cốc băng đưa lên, uống một ngụm mát lạnh cổ, vào bụng rồi sinh ra hơi ấm thấm tới tâm phế. Chỉ uống ba chén, Thiết Tâm Nguyên đã cảm thấy men say.
Lấy đũa ngà võ gõ chén phóng thanh hát:
“ Say phù dung trong suốt mặt ngọc
Vui chén rượu thơm mát má hồng
Cớ sao chia ngả, cùng hoa say chén, say gương mặt hoa.”
Giọng của y vốn dễ nghe, thêm vào ba phần say, ca từ chưa trọn vẹn này hát cực kỳ uyển chuyển êm tai, nhất là câu cuối kéo dài, làm khách khứa đều dừng chén đợi nửa phần còn lại.
Đó là phép lịch sự, chứ không phải ca từ ưu mỹ, thường ngày ở Tôn Dương chính điếm luôn có văn nhân mặc khách hát vang hoặc múa bút vẩy mực, rất phong nhã.
Vách tướng bốn phía đều là bút mực danh gia, Thiết Tâm Nguyên rất muốn viết lên trên cái gì đó, nhưng bất kể là danh vọng hay năng lực đều không được người ta xem trọng, nên chẳng có tư cách vẽ bậy lên đó.
Hát xong nửa bài, Thiết Tâm Nguyên cùng Xảo Nhi chạm cốc nhâm nhi, còn về người khác có phải đợi tới suốt ruột hay không thì liên quan quái gì tới mình.
Hễ là văn nhân thì đều có chút khuynh hướng hoàn mỹ, nghe bài từ nửa phần đầu, không có nửa phần sau, giống như thiếu nữ cởi áo một nửa ... Ngứa ngáy không chịu nổi.
Thanh y tiểu tỳ cười duyên đi tới kéo tay áo Thiết Tâm Nguyên, xem ra ý tứ là mong y hát nốt nửa bài còn lại, tránh các đại lão gia sốt ruột.
Mắt lờ đờ, Thiết Tâm Nguyên cười:” Con tiện tỳ ngươi cầu xin ta đi, nếu ngươi cầu xin, ta hát tiếp.”
Thanh y tiểu tỳ thấy y có vẻ không chịu mỉm cười rời đi, nụ cười càng thêm sáng lạn.
Xảo Nhi huých một cái:” Ngươi làm gì mà lại vừa cười vừa chửi người ta, con người ngươi đâu phải như thế?”
Thiết Tâm Nguyên nhỏ giọng nói:” Ngươi nhìn mà không hiểu à, tiểu tỳ đó không hiểu ta nói cái gì hết.”
Xảo Nhi phun rượu ra:” Gì, ý ngươi là những nữ tử xinh đẹp này là người dị tộc? Ta trông họ có khác gì chúng ta không?”
“ Không khác? Mắt ngươi lé à, nhìn họ bước đi có phải bước chân rất ngắn không? Thấy họ có thói quen khom lưng không, thấy hai tay họ đặt ở chỗ nào không? Ngoài ra họ cạo sạch lông mày rồi, đều vẽ ra đấy, con quỷ háo sắc ngươi nhìn chằm chằm bao lâu mà không phát hiện.”
“ Bà nó chứ, lão tử không phải thứ biến thái như ngươi, nhìn nữ nhân mà cứ nhìn toàn chỗ đâu đâu.” Xảo Nhi làu bàu:” Người Khiết Đan à?”
“ Người Khiết Đan từ nhỏ sống trên lưng ngựa, bôn ba khắp nơi, trời sinh có khí chất hào sảng, khoáng đạt, ngoài ra, chân họ hơi khuỳnh, nữ tử này kẹp chân đi.”
“ Người Tây Hạ? Không đúng họ giống người Khiết Đan ...”
Đợi tên ngốc này đoán được chắc tới sang năm, Thiết Tâm Nguyên đưa ra đáp án:” Người Oa đấy.”
“ Người Khiết Đan sao lại giao tửu lâu cho người Oa kinh doanh? “
Xảo Nhi không nghĩ tới chuyện cướp đoạt ở đây, vì người Khiết Đan nổi danh không bao giờ chịu thua thiệt, nếu bị cướp Tôn Dương chính điếm sớm biến nơi này thành biển máu, sứ giả người Khiết Đan có phủ đệ ở Đông Kinh, bọn họ thường trú nơi này.
Thiết Tâm Nguyên uống hết số rượu còn lại, kéo Xảo Nhi ra về, lúc đi lại nghe cái giọng êm ái của nữ nhân giống quả hồ lô kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất