Chương 018: Đứa bé vỏ ốc (*)
Từ xa đã nhìn thấy một cái cây vươn lên giữa bãi đất trống, cuối xuân tháng ba, cây lê Vương Nhu Hoa trồng ở trước cửa kiên cường mọc ra lá non, sau đó liên tục trổ cành ra lá, vài năm nữa thôi Thiết Tâm Nguyên chắc chắn có lê để ăn rồi.
Tiểu hồ ly như chó con ngồi đợi ở cửa, thấy mẹ con Vương Nhu Hoa về thì hưng phấn dựng cả đuôi lên, tuy nhảy lên nhảy xuống nhưng nó không rời tường thành quá mười bước.
Xe tới trước nhà Vương Nhu Hoa không có tâm tình đi tháo đồ xuống, chào mấy thị vệ rồi vội vội vàng vàng ôm túi tiền chạy vào nhà, mỗi ngày đếm thu hoạch trong ngày là chuyện cao hứng nhất của nàng.
Mẹ bận đếm tiền, tiểu hồ ly nhảy lên vai Thiết Tâm Nguyên không ngừng lấy lưỡi liếm, bực mình đẩy nó sang một bên, con khốn này hôm nay mồm toàn mùi dê nướng, bên trong còn cho nhiều gia vị.
Gia vị ở Đại Tống đắt lắm, đắt đến độ người bình thường không thể ăn nổi, bất kể là hạt tiêu hay hồi, nghe nói chỉ có ở hải ngoại xa xôi mới có, Đại Tống không tìm thấy, nên những đội lạc đà hay đội thuyền mang gia vị tới Đại Tống, gia vị có giá trị ngang với tiền.
Vương Nhu Hoa không mua nổi nhiều gia vị như thế, mỗi thứ chỉ mua được một ít về thí nghiệm, còn thì tiểu hồ ly xung phong vào hoàng cung "xin" ...
Nàng không hiểu nước canh bình thường của mình vì sao nấu ra vị thịt ngon như thế, nàng theo thói quen cho rằng Thất ca phù hộ.
Đếm xong tiền Vương Nhu Hoa mới thấy mệt mỏi rã rời, nàng cắn răng chuyển công cụ kiếm tiền về nhà, rửa sạch sẽ rồi múc bát cháo trên bếp, xé bánh hấp vào cho nhi tử ăn, còn mình vừa đặt lưng xuống giường ngủ luôn.
Tây Thủy Môn là chốn ngưu quỷ xà thần tụ tập, liên tục nổ ra những vụ xô xát của những bang phái tranh giành địa bàn, quan phủ nhắm mắt làm ngơ đã là may phúc rồi, như cái quán nhỏ Thiết gia, một đám tiểu lại bộ khoái thường xuyên tới ăn nợ tiền không trả, cái quán nhỏ duy trì tới nay nhờ công món ăn chỉ là phần nào, chủ yếu nhờ sự khéo léo của Vương Nhu Hoa, nàng một mình nuôi con thực sự không hề dễ dàng.
Thiết Tâm Nguyên thong thả múc từng thìa ăn, mẹ ngáy tít thò lò rồi, tiểu hồ ly cũng đã ăn no tròn xoe bụng, nằm dưới chân y vùi đầu vào cái đuôi xù ngủ.
Ăn xong Thiết Tâm Nguyên rửa sạch bát gỗ của mình, đặt lên giường, sau đó lấy bao gia vị dưới gầm giường ra cẩn thận phân loại.
Mẹ thế nào cũng phải ngủ một canh giờ, củi dưới bếp sắp cháy hết, Thiết Tâm Nguyên liền cho thêm củi vào, nước trong nồi bắt đầu sôi, Thiết Tâm Nguyên đá tiểu hồ ly một cái, nó ngáp dài đứng dậy, ngậm túi gia vị nhảy lên bếp ném vào nồi, việc này nó làm nhiều lần rồi.
Ánh lửa bập bùng chiếu khuôn mặt trẻ thơ lúc sáng lúc tối, hôm nay báo thù Dương Hoài Ngọc không thành làm y phải nhìn nhận lại điều kiện hiện có của bản thân, chuyện vừa rồi đã làm quá lỗ mãng, gần như nóng máu lên là làm luôn.
Có thể tưởng tượng được, một khi Dương Hoài Ngọc xảy ra chuyện, Dương phủ sẽ không chịu bỏ qua, cho dù là nhà mình chỉ có một phần trăm hoài nghi thôi cũng có khả năng bị Dương gia khổng lồ lỡ tay làm tổn thương.
Dòng dõi Dương gia tướng lừng danh Đại Tống, thế lực đâu phải đùa, mình thực sự quá lỗ mãng.
Mẹ một lòng muốn nhờ vào cái quán nhỏ để nuôi hai mẹ con mình, một khi nó bị hủy, không dám nghĩ mẹ sẽ thương tâm ra sao.
Chim ưng giang cánh là chuyện hùng ưng trưởng thành mới làm được, chim nhỏ trước khi lông vũ đầy đủ thì nên ngoan ngoãn thu lại móng vuốt mới đúng.
Thở dài, Thiết Tâm Nguyên đưa túi bột nấm cho tiểu hồ ly, tiểu hồ ly ngậm lấy chạy vèo đi, nó sẽ giấu thật kỹ, đó là bản năng thiên phú của nó.
“ Cô nương nho nhỏ
Sáng sớm rời giường
Kéo quần tới nhà xí
Nhà xí có người phải làm sao
Đành đái ra quần ...”
Thiết Tâm Nguyên khẽ ngâm một bài hát bậy bạ không rõ tên, thi thoảng thêm củi vào bếp, nước dùng này trước tiên là dùng lửa lớn đun sôi, sau đó lửa nhỏ hầm, mẹ không biết điều này, càng không biết túi gia vị trong nhà vì sao dùng được lâu như thế.
Lửa tắt dần, trong căn nhà nhỏ phiêu đãng mùi nước canh thơm phức, Thiết Tâm Nguyên mở cửa để cho mùi tan nhanh, mẹ sắp dậy rồi, nếu phát hiện ra nhi tử làm nhiều việc như thế sẽ sợ chết khiếp.
Tiểu hồ ly ngồi ở ngưỡng cửa ngửi đông ngửi tây tìm kiếm bảo bối, tâm tình của đứa bé vỏ ốc Thiết Tâm Nguyên tốt lên rất nhiều.
Trách nhiệm của mình bây giờ để mẹ vui vẻ quan trọng hơn bất kỳ điều gì ...
Vương Nhu Hoa dụi mắt bò dậy, hít hít mũi có chút nghi hoặc, mùi thơm trong phòng chưa tan, nàng nhảy xuống sờ nồi còn nóng, mở nắp vung ra ngửi, vẻ mặt ngây ngất.
Thấy nhi tử mỗi mình ngồi ở ngưỡng cửa xem hồ ly chơi đùa liền bế vào nhà, đặt lên chỗ mình vừa ngủ vẫn còn hơi ấm, cẩn thận đắp kín chăn.
Thiết Tâm Nguyên đắc ý chỉ bát thìa rửa sạch sẽ trên bàn khoe công với mẹ, Vương Nhu Hoa hôn lên má nhi tử một cái:” Con ngoan, trẻ một tuổi nhà ai hiểu chuyện như nhi tử nhà ta chứ.”
Sống xa cách thời gian dài làm Vương Nhu Hoa quên mất quá trình phát triển bình thường của một đứa bé, trừ lên phố bán hàng, nàng rất ít giao lưu với người khác, bên Tây Thủy Môn nhiều nhất là đám phu phen và quân hán, cũng chẳng ai tìm nàng nói chuyện trẻ nhỏ, vì thế các loại biểu hiện quái dị của Thiết Tâm Nguyên trong mắt nàng đều hợp lý, bản tâm người mẹ cho rằng, nhi tử mình thông tuệ là hiển nhiên.
Cứ tưởng cuộc sống của hai mẹ con sẽ bình đạm trôi qua cho tới khi Thiết Tâm Nguyên trưởng thành, nhưng tới một hôm ..
Thiết Tâm Nguyên cũng không tránh được vận mệnh bị người ta nhéo chim, từ khi thấy đám phụ nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào quần, y quyết định cáo biệt quần thủng đáy.
Những bàn tay thô ráp hoặc mềm mại kia khi tóm chim y đều vô cùng bạo lực, tựa hồ không làm thế thì không biểu đạt được sự yêu quý của mình với trẻ nhỏ.
Thực ra chuyện này có nguyên nhân, một vị khổ hành tăng từ Tây Vực tới, vì thể hiện ý nguyện một lòng hướng phật nên đứng ở nơi náo nhiệt nhất trên Mã hành nhai, dùng một thanh ngân đao đâm xuyên chỗ yếu hại của mình, sau đó thản nhiên như không đi dạo một vòng quanh Ngõa thị của Đông Kinh. Mặc dù đi đến đâu rải máu tới đó, ông ta vẫn một bộ thành kính, miệng tụng kinh, tay bắt phật ấn, mặt nở nụ cười, nghe nói Phật tổ khi giảng kinh cười như thế.
Vị khổ hành tăng đó khi đi qua Tây Thủy Môn tới quán nhỏ của Vương Nhu Hoa xin một bát nước uống, khi đi chỉ Thiết Tâm Nguyên nói đó là đứa bé có phúc.
Khi những phụ nhân sống ở phụ cận tới chúc mừng, Vương Nhu Hoa lại chẳng quá vui vẻ, nói chỉ cần con mình chịu nỗ lực, vị hòa thượng kia nói gì cũng chỉ là nhảm nhí.
(*) Từ truyện nàng tiên trong vỏ ốc.