Chương 038: Có chuyện chẳng thể nói ra.
Sau khi tới Xảo Trang, Thiết Tâm Nguyên trở nên uể oải lười nhác chẳng muốn làm gì.
Đống rơm biến thành chỗ vụng trộm của Xảo Nhi và Vương Bà Tích, tên khốn háo sắc không cần mạng, người còn chưa khỏi hoàn toàn đã tìm nữ nhân, Lưu Nhị được sử dụng xưởng ép dầu miễn phí trong trang. Quán trả đơn giản của Thủy Châu Nhi mỗi ngày kiếm đầy túi, đám quân binh rất nhiều tiền, nhưng không vào được thành, nên Thủy Châu Nhi mua thịt lợn và rượu từ Hiệu bánh canh Thất ca, biến quán trà của mình thành tửu quán.
Bao Tử sau khi được cắt tỉa râu tóc xong trông thuận mắt lắm, chuyện ép dầu giao cho hắn còn gì bằng, một mình hắn làm bằng ba bốn người, thế là Thiết Tâm Nguyên dứt khoát không tham gia lao động nữa, sở trưởng của mình là đầu óc, đi động tay động chân làm gì.
Có điều khi Thiết Tâm Nguyên thấy hắn ăn vụng bã dầu thì vẫn cho vài cước, thứ đó cho ngựa ăn, đâu phải để người ăn.
Mọi thứ đều hài hòa, nhất là nhìn phu phụ Vương Bà Tích tương thân tương ái đẩy xe dầu về nhà dưới ánh chiều tà, cảm giác này càng mạnh.
“ Phụ nhân đó rất biết hầu hạ người, ta lại không nhịn được cho hai lượng bạc.”
Ánh mắt trìu mến yêu thương của Xảo Nhi khi nhìn lão bà của người ta rất buồn nôn, Thiết Tâm Nguyên không muốn tham gia đề tài này, đi tìm Nhu Nhi xem áo lót kiểu mới được làm ra chưa?
Cửa vừa mới mở ra một cái hài đáp ngay vào mặt y.
Thiết Tâm Nguyên đóng ngay cửa lại, đặt chiếc hài trước cửa rồi chuồn luôn.
Đường Đường ở đây thì không có nhân quyền gì nữa rồi, lúc nhỏ cùng nhau chơi ở ao nước cũng không thành vấn đề, lớn lên có vài tuổi, nhìn áo lót của người ta cũng thành tội.
Vẫn cứ thích Đường Đường béo tròn béo trục hơn, giờ trưởng thành yêu tinh, tính khí cũng như yêu tinh, nếu xinh đẹp thêm chút nữa đoán chừng sẽ ăn thịt người.
Ngược lại công chúa khiến người ta yêu thích hơn nhiều, dù giận mình thế nào cũng chỉ phồng má quay mặt sang bên làm bộ không thèm để ý, chịu xuống nước dỗ dành một chút là chẳng mấy chốc lại cười yêu ơi là yêu, như chưa từng có chuyện gì.
Nữ nhân xinh đẹp thì ngốc một chút mới đáng yêu, ít nhất là sau khi ăn một cái hài vào mặt thì Thiết Tâm Nguyên nghĩ thế.
Còn nữ nhân tốt nhất là lão bà của người ta, từ trên người Tô Mi, Thiết Tâm Nguyên cảm thụ được điều này.
Nữ nhân này dẫn bảy tám nha hoàn bà tử và đám đám gia tướng kéo mười mấy xe thức ăn tới thẳng đại doanh đội quân từ Phượng Châu tới.
Ở nơi này nàng là nữ chủ nhân, không dám nói khao thưởng ba quân, công công nàng là Dương Văn Quảng không dám nói câu đó, chỉ nói mời tướng sĩ biên quan ăn một bữa cơm nóng.
Hai nghìn bốn trăm ấm đồng, nàng nhất quyết muốn phát cho từng tướng sĩ, căn dặn từng người không được uống nước lã.
Buổi tối ăn thịt dê thịt lợn cả tảng, vì đảm bảo với tướng sĩ là thức ăn không có vấn đề, Tô Mi dứt khoát mỗi nồi đều múc một thìa rồi uống, sau đó mới mời tướng sĩ.
Nhìn Tô Mi vịn lan can nôn liên hồi, Thiết Tâm Nguyên nhởn nhơ nói:” Mang thai còn ăn tới bốn năm bán canh mỡ màng, tỷ chưa chết là nhờ trời ông trời phù hộ.”
Tô Mi nôn ọe một hồi, lấy trà súc miệng xong mới nói:” Ta không tin đại lang ngay cả chuyện khuê phòng phu thê cũng kể với đệ.”
Thiết Tâm Nguyên làm bộ mặt khinh bỉ:” Còn cần phải nói à, cứ lần nào huynh ấy về là hai người có thêm một đứa con, thành thông lệ rồi.”
Tô Nhi ngẩn người, sau đó bật cười khinh khích:” Hi hi, khỉ con đã động lòng xuân ròi, ai thế? Đường Đường phải không?”
Thiết Tâm Nguyên quay đầu đi luôn, nữ nhân sau khi thành thân là biến thành nữ lưu manh, mình là thiếu niên thanh xuân không phải là đối thủ của người ta.
Tô Mi tóm ngay lấy tay y:” Kệ đệ có nổi xuân tâm không, ta chỉ muốn biết bí phương chữa sốt rét, đám nhân mã này sắp đi phương nam tác chiến rồi, đệ không thấy họ đáng thương à, còn giữ bí phương sao?”
“ Chỉ có tỷ đòi bí phương nhà người ta mới trắng trợn như thế, thứ này ta dùng cho con cháu ba đời kiếm ăn, sao có thể dễ dàng giao ra.”
Tô Mi châm chọc:” Đệ còn chưa thành thân đã nghĩ tới tử tôn hậu đại rồi?”
“ Không lo xa ắt có phiền gần, chuẩn bị một chút cũng tốt.” Thiết Tâm Nguyên không thiếu lý lẽ:
Tô Mi biết mình đuối lý, kéo Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống bên cạnh:” Những tướng sĩ này ở phương bắc ăn gió nằm sương tuất biên, nay nam cương động loạn, bọn họ lại ngàm dặm xa xôi chinh chiến. Đều là người cha mẹ sinh ra, đệ không rộng lượng được một lần à? Chế thêm nhiều thuốc, bớt đi một người chết, đệ có thêm một phần phúc phận.”
“ Tỷ nấu canh còn phải tự mình ăn trước họ mới ăn, đệ lấy thuốc ra nói, thuốc này có thể trị dịch bệnh, tỷ nghĩ họ sẽ làm gì đệ? Liệu có đem toàn bộ thứ thuốc mang độc tính nhẹ này nhét vào miệng đệ thử độc không? Thứ này ăn nhiều chết người đấy.” Thiết Tâm Nguyên cảnh cáo:
Tô Mi nhíu mày:” Đệ có thể nhờ ngự y giúp chứng ...”
Nói được một nửa nàng tự ngừng lại, tìm ngự y hậu quả càng đáng sợ, Thiết Tâm Nguyên không cần vì người khác mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Hai người ngồi sóng vai bên nhau trên hàng rào thấp của Xảo trang, đều cùng không nói gì cả.
Một lúc lâu sau đom đóm từ ruộng bay ra, ánh sáng xanh lập lòe đầy mộng ảo, Thiết Tâm Nguyên nói:” Ta chuẩn bị cho Dương đại ca rất nhiều thuốc, đủ cho huynh ấy dùng vài năm, nhưng chỉ cho huynh ấy thôi, còn người khác thì chịu, vì sự tình bắt buộc, không phải ta tham tiền sinh tàn nhẫn.”
“ Làm loại việc này chẳng những đắc tội với vô số ngự y, còn gánh lấy nguy hiểm khó lường, đây là việc của thánh nhân, ta không làm được thánh nhân, cũng không muốn làm.”
Tô Mi thương cảm nói:” Rõ ràng là thuốc tốt có thể giảm thiểu thương vong, nhưng chúng ta đành trơ mắt nhìn họ chết, đây là thói đời gì vậy.”
Thiết Tâm Nguyên vươn tay tóm lấy một con đom đóm, cẩn thận để vào lòng bàn tay Tô Mi, nhìn đom đóm nhấp nháy không ngừng nói:” Thi thể chôn trong phần mộ đều không phải là lão tử ...”
Chẳng mấy chốc Tô Mi nhận ra tính chính xác trong việc làm của Tô Sán, một thương cổ bán cho quân doanh rất nhiều gạo, kết quả có quân sĩ ăn vào bị đau bụng.
Đám quân hán nổi giận bắt chưởng quầy vào quân doanh, đợi khi phủ Khai Phong làm rõ là số quân tốt kia không hợp thủy thổ, thêm vào ăn nhiều thịt thà mới bị tiêu chảy.
Đến khi tìm được vị chưởng quầy đáng thương kia thì ông ta không còn tim nữa, nghe nói bị đám binh sĩ nấu ăn rồi ...
Sau khi nghe thấy chuyện này Tô Mi không bao giờ nhắc tới chuyện thuốc men nữa, dù có người hỏi tới nàng cũng dứt khoát nói chưa bao giờ nghe thấy.