Ngân Hồ

Chương 054: Nam nhân có mỵ lực.

Chương 054: Nam nhân có mỵ lực.


Thiết Tâm Nguyên cười gọi hồ ly, hồ ly lười biếng đứng dậy, vừa rồi Thủy Châu Nhi và mấy đứa bé gãi người cho nó, cực kỳ thoải mái.
Dẫm lên ánh tịch dương héo vàng trở về nhà, gió thu mát mẻ khiến lòng người nhẹ nhõm theo, đường phố Đông Kinh có thêm một đứa bé hai tay vòng sau đầu, mồm huýt sao, dẫn con hồ ly trắng muốt nghênh ngang đi trên phố.
Có lẽ vì tâm tình rất tốt, Thiết Tâm Nguyên không để ý sau lưng có hai tráng hán theo sát, hồ ly nay đã mất đi cảnh giác của dã thú, nó không cho rằng thứ quái vật đi bằng hai chân trong thành có thể làm gì mình.
Hai tráng hán nhìn Thiết Tâm Nguyên vào nhà mới rời đi, không ngờ thằng bé từ ổ ăn mày ra lại sống dưới hoàng thành.
Đây là điều ngoài dự liệu của Đường Kim Thủy.
Hiện giờ văn thư hải bộ do Khai Phong huyện truyền ra vẫn dán ở cổng thành, chuyện đã trôi qua hai tháng, quan phủ vẫn không từ bỏ truy bắt mình, phần thưởng cũng từ năm quan tiền tăng lên thành mười quan.
Đây là khoản tiển rất lớn, đối với đám lưu manh ăn bữa nay lo bữa mai càng là khoản tiền cực lớn, đám đồ tể của Đồ phù bang nín nhịn bao lâu cũng muốn bắt mình lĩnh thưởng.
“ Đại ca, rốt cuộc huynh đang tìm cái gì? Cứ tìm không manh mối như thế đến bao giờ, hôm nay lên phố, hình như đã có người chú ý tới chúng ta.”
Đường Kim Thủy thống khổ lấy tay đấm đầu:” Một bản vẽ, ta cũng không biết là bản vẽ gì, ta chỉ biết nếu như không tìm thấy, chúng ta cùng cả nhà lớn nhỏ sẽ chết hết.”
Tên lưu manh gãi đầu:” Ai giết chúng ta?”
Đường Kim Thủy run sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng xuống:” Huynh đệ, tin ca ca đi, ta cũng không muốn ở lại Đông Kinh, ở Thương Châu có biểu huynh của ta, chúng ta có cơ hội đông sơn tái khởi, chỉ cần qua được vụ này là sống, nếu không, mọi người muốn sống cũng khó.”
“ Bản vẽ ở đâu? Chúng ta trực tiếp đi cướp, cướp xong rời Đông Kinh, đại ca, chúng ta không ở đây lâu được, bất kể quan phủ hay đám khốn kiếp Đồ phu bang, sớm muộn gì cũng tìm được chúng ta.” Đám lưu manh lựa chọn tin tưởng Đường Kim Thủy, kiếm ăn ở đây lâu năm, ít nhiều biết một số kỵ húy.
“ Hẳn là trong tay đám nhóc ăn mày.”
Nghe nói chỉ phải đối phó với một đám trẻ con, cả bọn thả lỏng, một tên nói:” Đại ca, nếu đã biết bản vẽ ở đâu thì đêm nay chúng ta ra tay luôn, vài đứa nhóc ăn mày thôi giết là được, xong rồi chúng ta xa chạy cao bay.”
Đường Kim Thủy bất thình lình cầm đao chém vào cột, chỉ nghe "rắc" một tiếng, nửa bên cột bị đao tước mất, một đống tiền đồng từ trong cột rỗng ruột đổ ra rào rào, hắn chỉ đồng tiền nói với đám lưu manh mắt ánh lên vẻ tham lam:” Huynh đệ nói đúng lắm, làm xong chuyện này chúng ta cần xa chạy cao bay, số tiền này là tiền đi đường của chúng ta. Ca ca ta đem toàn bộ tích góp riêng ra rồi.”
Đám lưu manh nhìn nhau gật đầu.
“ Có điều lần này chúng ta phải làm cho gọn, không cho đứa ăn mày nào thoát hết, còn cả đứa lúc nào cũng mang theo con hồ ly nữa, chỉ có như thế mới bàn giao công việc rõ ràng.”
“ Nhưng tiểu tử đó sống ở dưới chân hoàng thành, chỉ cần tới gần hoàng thành sẽ bị thị vệ giết.”
“ Vậy thì đợi!” Đường Kim Thủy nói rất dứt khoát:
Mắt nhìn đám lưu manh lần lượt rời đi, Đường Kim Thủy ngồi phệt xuống ghế thở dốc từng cơn, giống như cá bị ném lên bờ.
Hắn cực kỳ hận quyết định của mình hai tháng trước, nếu như biết Ngưu Nhị dính dáng tới phiền toái lớn này, dù bỏ Toan Nghê bang cũng không muốn lún vào.
Nghĩ tới cảnh Ngưu Nhị bị trường thương đâm xuyên ngực thôi hắn đã thấy ngực mình nhâm nhẩm đau.
Đường Kim Thủy rời phòng, đẩy cửa ngầm trên tường đi vào, xuyên qua con đường dài, tới tiểu viện tử khác, một đại hán hùng tráng như núi ngồi đường bệ trong phòng, sàn nhà đá xanh cắm một cây thiết thương lớn to bằng cổ tay trẻ con.
“ Thứ gia gia cần tìm được rồi chứ?” Đại hán thân hình cao to hùng vĩ, đôi vai dầy và rộng như vai gấu, eo lưng lại nhỏ, khiến người ta nhìn một cái là nhớ:
Đường Kim Thủy cố gắng không nhìn tiểu thiếp của mình bị người ta lột trần truồng như dê trắng, càng không muốn nhìn bàn tay thô ráp kia vuốt ve nắn bóp trên cơ thể lõa lồ nàng, tai thì không thể bịt lại nên phải chịu đựng những tiếng rên ư ử như mèo kêu của nàng, chắp tay nói:” Chuyện gia gia sai bảo, tiểu nhân tất nhiên dốc toàn lực, nay đã tìm thấy đám ăn mày kia, chỉ cần đợi bọn chúng tụ tập đầy đủ là sẽ ra tay, bắt hết mang tới cho gia gia.”
Sắc mặt nữ nhân đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào mím chặt, lòng ê chê nhục nhã, nước mắt giàn giụa khắp mặt, song mỗi lần bàn tay cực kỳ thuận thục kia đụng tới chỗ nhạy cảm, nàng không kìm được tiếng rên rỉ khó chịu.
Đại hán nghe Đường Kim Thủy nói xong ném nữ nhân trần truồng kia lên giường gấm, đứng dậy:” Muộn rồi, bản vẽ đã vào tay hoàng đế Triệu Tống.”
Đường Kim Thủy kinh hãi:” Không thể nhanh như vậy được, bọn tiểu nhân không phát hiện đám ăn mày đó và quan phủ có qua lại gì.”
“ Bạch hồ hiến điềm lành đã truyền khắp Đông Kinh, bản vẽ gia gia muốn đã bị tiết lộ rồi.”
“ Chuyện này không liên quan tới tiểu nhân, là ngài tìm tiểu nhân quá muộn.”
“ Ha ha ha, là do ngươi chạy quá nhanh, gia gia tốn hai tháng trời mới tìm được ngươi, nếu không chuyện đâu tới nước này.” Đại hán vừa nói vừa tiến tới:
Đường Kim Thủy liên tục lùi lại, tới khi lưng chạm vào tường, không còn chỗ mà lui nữa mới nhớ ra mình còn một thanh đao, gầm lớn vung đao đâm tới.
Đại hán cười dài, đơn thủ chộp lấy sống đao, bẻ sang một cái, đao rời tay Đường Kim Thủy, thuận tay ném đi:” Một tên lưu manh cũng dám động đao với gia gia sao?”
Đường Kim Thủy co chân chạy ngay, đại hán đủng đỉnh theo sau, vẫy tay, một sợi xích mảnh kéo thanh trường thương trong phòng ra, nhìn thấy Đường Kim Thủy đã chạy vào hành lang, đại hán nắm xích sắt rung một cái, trường thương như rắn độc bay vào hành lang.
Máu tươi nhuộm đỏ hành lang!



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất