Chương 055: Đứa bé phiền toái.
Hạ gia quả nhiên xa hoa, đi qua bức tường chắn là thấy cái sân gạch rộng lớn có thể làm sân bóng nhỏ, sương phòng hai bên là nơi gia đinh nô bộc cư ngụ, chính giữa là đại sảnh tiếp khách, nhưng đây mới chỉ là nơi tiếp khách khứa không quan trọng thôi, chủ nhân không ra phòng này, cùng lắm gặp được cấp quản sự.
Tiếp tục đi qua phòng khách này thấy một hoa viên ao chiếm gần hết diện tịch, hành lang, đình đài, dây leo buông thõng từ mái xuống, đi trong hành lang dài gió thổi nhè nhẹ, phảng phất một mùi hoa tươi mát từ sao nhỏ bên cạnh sang. Kiến trúc nơi này không theo kiểu sơn son thiếp vàng mà mang một cảm giác cổ kính nông thôn thuần phác u nhã, hành lang này mới dẫn tới phòng khách chính là nơi Hạ Tủng tiếp khách.
Chỉ riêng cái phòng khách này đã lớn hơn toàn bộ viện tử của Thiết gia rồi.
Vừa bước vào trong phòng đã thấy lạnh run, không ngờ bốn góc phòng băng sơn chất thành đống, trần nhà còn có rèm dầy không ngừng lay động, chia đều gió lạnh tới khắp đại sảnh.
Thiết Tâm Nguyên run run nhìn Hạ Tủng đắp chăn ngồi trên giường mềm, lúc này chỉ muốn có cái áo da ấm áp.
Hạ Tủng chỉ đĩa hoa quả không rõ tên trên bàn:” Đều là hoa quả từ Lĩnh Nam mang tới đấy, lão phu cũng không biết tên là gì, thích thì ăn nhiều một chút, lần trước ngươi ăn trộm chuối ở hoàng cung thật mất mặt.”
“ Bá phụ ...”
“ Sửa, sau này gọi nhạc phụ.”
“ Gia mẫu ...”
Hạ Tủng lần nữa cắt ngang:” Chỗ mẫu thân ngươi để ta nói, đã thành nhà thương cổ rồi, nhi tử cưới được nha đầu nhà tể phụ lại chẳng mừng phát điên. Này, đứa nào đi bế Tiểu Lục ra gặp vị hôn phu đi.”
Cái gì cơ? Bế à? Sao lại phải bế?
Hạ Tủng nhìn Thiết Tâm Nguyên thộn mặt ra, có vẻ khoái trá lắm, vuốt râu nói:” Yên tâm đi, khuê nữ của lão phu hiền lương thục đức đầy đủ, chắc chắn là thê tử tốt.”
Tiểu Lục quả đúng như Hạ Tủng nói, hiền lương thục đức đều đủ, toàn thân trên dưới chỉ có cái yếm đỏ to bằng bàn tay, nhìn thấy Thiết Tân Nguyên là vươn cánh tay như ngó sen túm tóc y.
Dù sao Thiết Tâm Nguyên thở phào một nửa, ít nhất chuyện này có nguyên do khác, nếu không hôm nay e hồ đồ thành tân lang, bế Tiểu Lục vào lòng, sợ hơi lạnh trong phòng làm lạnh đứa bé, vội vàng chạy ra ngoài, đứng dưới mái hiên lần nữa nhìn lại đứa bé trong lòng.
Đứa bé rất đáng yêu, mi tâm còn có chấm son, há cái miệng đầy nước dãi, túm chặt tóc Thiết Tâm Nguyên vừa giật vừa ê a.
Hạ Tủng đi ra đón lấy khuê nữ, yêu thương ôm trong lòng, thưởng thức cái bộ mặt cực ngu của Thiết Tâm Nguyên: “ Kết quả tốt nhất của lão phu là bị đày đi biên châu, tệ hơn một chút là tới Lĩnh Nam, đứa nhỏ này căn bản không chịu nổi chướng khí ở đó, theo ta chỉ có một con đường chết thôi.”
Thiết Tâm Nguyên gãi đầu:” Ngài là đại thần trong triều, sao có thể nói triệt là triệt, dù bị triệt thì cũng không nhất định bị biếm đâu.”
“ Trần Chấp Trung là đồng bình chương sự, kết quả một câu nói của bệ hạ khiến ông ta ngồi nhà. Tuy tước vị vẫn còn, nhưng có tiếng nói gì không? Nghe bảo bây giờ ông ta ngày ngày câu cá làm vui.” Hạ Tủng cảm khái:” Tiểu tử, ngươi có biết kỳ thực đó là phúc khí của Trần Chấp Trung, ngồi tới vị trí đó còn được kết cục như vậy là không tệ rồi. Vương công qua đời khi không còn tại nhiệm, nên mới có vô số tôn vinh, Trần Chấp Trung khi chết có thụy hiệu không tệ đã là bệ hạ khai ân.”
Thiết Tâm Nguyên khổ sở nói:” Học sinh có hỏi đâu, ngài nói những bí mật triều đường ấy ra làm gì.”
Hạ Tủng cúi đầu thơm trán khuê nữ:” Không nói với ngươi thì nói với ai, con người cả đời thế nào cũng phải có một người để tin tưởng, nếu ngay cả một người để tin cũng không có thì hoặc là hoàng đế, hoặc sống qua thê thảm, lão phu muốn tìm một người để tin tưởng xem sao.”
“ Nói ra cũng lạ, ngươi là thứ gian xảo điêu hoạt, vậy mà lão phu nhìn rất vừa mắt, cũng không biết là vì sao lại thế. Hừ, nếu kẻ khác xỉ nhục lão phu, lão phu sẽ tìm mọi cách báo thù, chỉ ngươi từ chối làm học sinh của lão phu mà vẫn tiêu diêu tự tại.”
Ông ta nói những câu này hai mắt như sói dữ, nhìn sởn gai ốc, tiếng tăm ông ta thực sự chẳng tốt đẹp gì, để bảo hiểm Thiết Tâm Nguyên đưa tay ra:” Để học sinh bế tiểu muội.”
“ Không cần, nhân lúc còn bế được thì bế thêm lúc nào hay lúc đó, sau này muốn bế chỉ là ao ước thôi, ngươi còn khối thời gian bế nó. Tiểu tử, sau này cũng không cần đối xử với nó quá tốt, cho nó ăn no mặc ấm, lớn lên là được.”
Hạ Tủng nói rất bi thảm, trong lòng Thiết Tâm Nguyên có ngàn vạn con kiến vô danh bò khắp nơi.
Ai mà tin lời một chính khách thì hắn là tên ngốc, càng khỏi nói ông ta vừa mới được hoàng đế thăng tước vị, từ Anh quốc công lên Trịnh quốc công, thánh sủng như thế ai mà tin ông ta sắp gặp xui xẻo?
Dưới tình huống bình thường thỏ còn đào ba hang nữa là quan viên, có một số tên như dế chũi đào mặt đất thủng lỗ chỗ, còn phức tạp hơn cả cái bản đồ của y.
Thế nên Thiết Tâm Nguyên càng nghe càng không tin, đứa bé này rốt cuộc là ai, vì sao rơi vào tay Hạ Tủng, lão già này rốt cuộc muốn gì?
Đưa tay ra cho đứa bé nắm, cười hỏi:” Tiểu muội tên là gì?”
“ Chỉ có một chữ hỉ.”
“ Hạ Hỉ? Cái tên hay lắm.”
Hạ Tủng cười đầy thâm ý:” Hạ Hỉ làm sao hay bằng Thiết Hỉ được.”
Thấy đứa bé nắm ngón tay của mình muốn đưa vào mồm, Thiết Tâm Nguyên khẽ rụt tay lại, thế là nó khóc toáng lên, người còn liên tục quẫy đạp, lén quan sát Hạ Tủng, quả nhiên ông ta có chút bực mình, sự yêu thương trước đó chỉ là giả tạo.
Thừa thế đón lấy đứa bé dỗ dành:” Nếu đứa bé này vào Thiết gia, Trịnh công muốn đón về khó đấy, Thiết gia tuy là tiểu hộ, nhưng một khi đứa bé này mang họ Thiết rồi thì không có chuyện đổi họ nữa đâu.”
“ Lão phu vốn chẳng phải họ Hạ, được kế phụ nuôi dưỡng, liền mang họ Hạ, dù chết cũng chôn mộ tổ Hạ gia, đứa bé này sao có thể ngoại lệ.”
Đứa bé khóc quấy không sao dỗ nổi, Thiết Tâm Nguyên liền đưa cho nhũ nương mang đi, lỗ tai tức thì thanh tịnh hơn nhiều, chắp tay nói:” Trịnh công có ơn với Thiết gia, học sinh cũng không phải loại sắt đá vô cảm, đứa bé đáng yêu như vậy, chỉ cần Trịnh công chịu buông tay, Thiết gia sẽ nhận.”
“ Gia phụ qua đời quá sớm, mẫu thân chỉ có một mình học sinh, thường cảm thán bên gối trống trải, nếu thêm một muội tử quây quần bên gối, là chuyện mừng.”
Hạ Tủng cười lớn:” Vậy quyết định như thế, thời cơ đến, lão phu sẽ sai người đưa đứa bé cho ngươi.”
(*) Hạ Hỉ là chúc mừng, Thiết Hỉ là mừng thầm.