Ngân Hồ

Chương 059: Chấn Vũ tướng quân uy vũ. (2)

Chương 059: Chấn Vũ tướng quân uy vũ. (2)


Triệu Trinh đặt đũa xuống, nhìn hồ ly đang ăn con gà béo trong đĩa vàng, càng nhìn càng thấy thích, hoan hỉ nói:” Ái khách vất vả rồi, chém mãnh tướng Tây tặc giữa trận, vất vả công cao, ăn thêm vào.”
Hồ ly rất hài lòng với con gà béo hôm nay, ngoạm một phát vào phao câu, chỉ nhai vài cái, mỡ chảy ròng ròng từ miệng.
Vương Tiệm đi tới khom người:” Bệ hạ, Khai Phong phủ cùng tả hưu sương thụ sự phán quan, cùng hai huyện lệnh Khai Phong, Tường Phù thỉnh tội.”
Triệu Trinh quay đầu sang, mặt dần chuyển sang âm trầm:” Nói với Trương Mịch, trẫm đang mở tiệc mởi công thần, bảo bọn họ đợi, nhân tiện hỏi hộ trẫm, đô ngu hầu Tây tặc đã đánh tới gần hoàng thành rồi, khi nào Lý Nguyên Hạo tới lấy đầu trẫm?”
Vương Tiệm toàn thân run lên, không dám nói thêm câu nào, đi lùi khỏi điện.
Lúc này trong điện Đại Khánh tiếng sáo nhạc không ngớt bên tai, Triệu Trinh uống một ngụm rượu, nhìn thấy hồ ly ăn thống khoái, hắn bỏ chén rượu cầm bát gạo trân châu, ăn ngon lành.
Hiệu suất xử lý sự kiện đột phát này của quan phủ khiến Triệu Trinh vô cùng bất mãn. Trận đại bại Hảo Thủy Xuyên cũng đành đi, hay dở gì cũng là vùng biên thùy, nhưng sự trỗi dậy của Lý Nguyên Hạo khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhiều lần vây tiễu không những không diệt được mầm họa, còn khiến Tây tặc lớn mạnh.
Phạm Trọng Yêm dâng lên tấu chương tây bắc, tuy nói rất có lý, nhưng không có tính thao tác thực tế, cho tới nay Đại Tống vẫn còn liếm láp vết thương do trận chiến Hảo Thủy Xuyên tạo thành.
Chẳng những Duyên Châu bị Tây tặc bao vây, Tần Châu ở tây bắc cũng không yên ổn.
Mỗi ngày công văn trên bàn của Triệu Trinh, tấu báo từ biên thùy tây bắc luôn ở trên cùng, nếu ngày nào không thấy tấu báo, hắn không yên tâm.
Tư Chính điện đại học sĩ Trương Mịch chắp tay đứng ngoài điện Đại Khách, bộ dạng như đang thiền định.
Hoàng đế chiêu đãi một con hồ ly ăn uống, nhưng lại bắt đám phủ quan bọn họ đứng ngoài cửa, đây là sự xỉ nhục.
Nếu như trong thành không xuất hiện một chuyện nghiêm trọng như vậy, Trương Mịch thế nào cũng tóm lấy chuyện hoàng đế trọng thú khinh người này để đòi một câu trả lời.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm toàn bộ quan viên Khai Phong phủ mất hết thể diện, tạm chưa nói Tây tặc giết bách tính vô tội, riêng quân sĩ tuần thành chết hơn mười người, thêm bộ đầu Triệu Phượng và bảy bộ khoái.
Ngay cả Dương Hoài Ngọc xuất thân từ thế gia tướng môn mà không phải là đối thủ của mãnh tướng Tây tặc, nếu như không có mấy đứa bé ra tay, Dương Hoài Ngọc khó thoát khỏi vận mệnh bị hút máu.
Khi giáp sĩ bao vây phế viên, khung cảnh làm người Đông Kinh nhìn thấy khó quên, mấy đứa trẻ con vây quanh một cái xác chết cười đùa, đứa lớn nhất còn cầm một cái đầu lâu hung tợn, thấy đại quân liền ném đầu lâu tới trước mặt chư tướng, không ngờ giáp sĩ liên tục lùi lại.
Cảnh này vừa vặn bị hoạn quan Vương Tiệm ở trong cung ra thấy hết.
Trương Mịch đột nhiên mở mắt, hoàng đế tới giờ vẫn chưa chịu gặp mình, chứng tỏ đã có nhân tuyển tri phủ Khai Phong mới.
Vương Tiệm đi tới bên cạnh Trương Mịch, cất cái giọng the thé lạnh tanh:” Bệ hạ hỏi Trương Mịch, Tây tặc đô ngu hầu đã đánh tới gần hoàng thành, Lý Nguyên Hạo khi nào đến lấy đầu trẫm?”
Trương Mịch nghe vậy không làm sao giữ được vẻ cao nhân gió thoảng mây bay nữa, quỳ sụp xuống khấu đầu như giã tỏi:” Thần Trương Mịch biết tội, xin đầy ra quân châu biên viễn, vì bệ hạ thủ biên cương chuộc tội.”
“ Biết rồi!” Vương Tiệm vắt phất trần lên tay áo quay về điện:
Hồ ly theo lệ ăn no bụng là rời hoàng cung, hôm nay cũng thế, vác theo cái bụng căng tròn chạy khỏi điện Đại Khánh, chẳng thèm quay đầu.
Triệu Trinh chỉ mỉm cười, thấy Vương Tiệm quay về, hỏi:” Sao rồi?”
“ Trương Mịch không ngại tuổi cao, tự xin đi giữ biên cương cho bệ hạ.”
“ Biên cương thiếu một lính già như ông ta sao?”
Vương Tiệm không biết nói gì.
Trái ngược với Chấn Vũ tướng quân, Thiết Tâm Nguyên đang vô cùng khó sống, Vương Nhu Hoa cuồng nộ lần đầu tiên tụt quần nhi tử, dùng ván trúc đánh cho một trận nhớ đời, đánh xong chưa hết sợ ôm lấy nhi tử khóc nức nở suốt tối làm Thiết Tâm Nguyên đau lòng hơn đau đít, sau đó nàng quyết định sau này kệ cửa hiệu, ở nhà trông con.
Ngay cả hồ ly vừa mới được hoàng đế ban thưởng cũng không thoát khỏi ma trảo của nàng, nó ngửi thấy mùi nguy hiểm, vừa mới chạy tới ngoáy đuôi chớp mắt làm nũng liền bị đá một phát dính vào tường mãi không đứng lên được.
Sau đó Thiết Tâm Nguyên bị mẹ cấm túc, trừ nhà, học đường và cửa hiệu thì không được phép đi đâu, Quách tiên sinh biết được nguyên ủy cũng vô cùng tán đồng hành vi của nàng, phái tiểu tử của nhà Trương đại hộ mang bài tập tới cho Thiết Tâm Nguyên, còn bảo với Vương Nhu Hoa, Thiết Tâm Nguyên tính cách tùy tiện khó thuần, tới lúc phải giáo huấn rồi.
Mông bị đánh be bét, thế là Thiết Tâm Nguyên chỉ đành nằm úp sấp trên mái nhà nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài.
Mẹ sợ thật rồi, từ ngày hôm đó rất ít khi ở hiệu bánh, mời một vị chưởng quầy tới quản lý, chỉ trừ lúc nấu thịt là nàng đích thân làm, thời gian còn lại trông coi nhi tử, không cho y cơ hội chạy linh tinh, đặc biệt đám tiểu lưu manh nhờ chặt đầu gian tặc mà nổi tiếng càng bị cấm chỉ qua lại.
Trong mắt nàng, nhi tử từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, đi theo đám tiểu lưu manh đó nên mới hư người.
Mây trắng lờ lững trôi qua bầu trời, rồi vô số chim chóc kéo đàn kéo lũ bay qua, làm y nhớ con vịt mình nuôi bay đi không về nữa, bị mẹ trêu thời gian dài.
Đếm mây, đếm chim đếm cả lá rụng rồi buồn chán đếm luôn ngón tay.
Bỗng nhiên đâu ra một sào trúc dài buộc một khăn lụa trắng lén lút đưa qua đầu y, cuối cùng tới cây lê trong sân Thiết gia, đầu sào trúc được uốn cong, chỉ xoay một cái là quả lê to rơi ngay vào khăn lụa, sau đó nhanh chóng rụt về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất