Ngân Hồ

Chương 062: Vương bát đản vẫn là vương bát đản.

Chương 062: Vương bát đản vẫn là vương bát đản.


Tới hiệu bánh, bắt gặp ánh mắt âm lãnh của mẹ, Thiết Tâm Nguyên rùng mình vội vàng giải thích:” Có người ném đồ vào nhà ta, không thể ở nổi.”
“ Con nói các thị vệ đại ca, bao năm qua họ chưa từng nhổ một bãi nước bọt vào nhà chúng ta, dám nói dối ra khỏi nhà à?”
“ Không, không ạ, là một đám tiểu cung nữ, bọn chúng ngang ngược lắm, không những hái hết lê nhà ta còn ném hạt xuống ...”
Vương Nhu Hoa lược qua lời nhi tử, nói thẳng nhân quả:” Là do con trêu chọc bọn họ.”
Thiết Tâm Nguyên rên rỉ trong lòng, sau chuyện kia y mất sạch tín nhiệm của mẹ rồi, giờ nói gì cũng vô ích.
Khi gặp xui xẻo nên tìm người xui xẻo hơn để cân băng tâm lý.
Râu ria lởm chởm, đầu tóc bù xùi, trông như người rừng, khi Dương Hoài Ngọc mang mùi rượu nồng nặc lảo đảo vào hiệu bánh, nhiều người nhìn hắn với bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lão bà của Dương Văn Quảng rất nhiều, con cái cũng rất nhiều, không nhất định phải đưa một kẻ giá áo túi cơm thành gia chủ tương lai, có nhiều lựa chọn, đó là chuyện thường ở đại gia tộc.
Thiết Tâm Nguyên giúp mẹ mang một bát bánh canh tới, Dương Hoài Ngọc ăn như chết đói chết khát, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, ăn xong sờ ống tay áo liền cứng người.
Vương Nhu Hoa thương hại đi tới:” Mau về thay y phục, thối chết người, tỉnh rượu rồi hẵng tới, toàn thân mùi rượu ăn bánh canh nhà ta cũng không thấy ngon.”
Dương Hoài Ngọc thẹn đỏ mặt, chắp tay với Vương Nhu Hoa chuẩn bị rời đi.
Thiết Tâm Nguyên chạy ra cửa gọi với theo:” Hôm đó vì sao ngươi không lập tức giết Tế Phong Tư Mộng?”
Dương Hoài Ngọc trả lời có hơi khô khốc:” Không giết được!”
“ Cung tên sau lưng ngươi làm cảnh à?”
“ Giết thì sao nào, công lao còn chẳng phải sẽ bị hồ ly của ngươi cướp đi, ai cũng thích nhìn hồ ly lập công.” Dương Hoài Ngọc giọng đầy chua chát:
“ Không đúng.” Thiết Tâm Nguyên kéo tay hắn đi ra Điềm Thủy tỉnh gần đó, nghiêm giọng, chẳng phù hợp với khuôn mặt trẻ con:” Tại ngươi tâm tư quá tạp, nếu ngươi vừa thấy mặt là giết địch ngay thì chẳng ai cướp được công lao của ngươi. Vì ngươi nghĩ quá nhiều, nên ngươi thua chẳng có gì lạ, người ta mới nói ngươi không bằng con hồ ly, nên ngươi mới mất cả lão bà.”
Dương Hoài Ngọc sững sờ nhìn Thiết Tâm Nguyên, hồi lâu không nói lên lời, cuối cùng gục mặt xuống:” Ta muốn rời Đông Kinh.”
Tên này suy sụp tới độ nghĩ quẩn luông rồi, Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Để ta nghĩ giúp ngươi nhé, ngươi tính thế này, một mình rời Đông Kinh, sau đó đầu quân ở biên thùy, lên chiến trường chém giết lấy uy danh hiển hách, sau đó áo gấm về quê. Để cha mẹ, tổ mẫu, cho những kẻ coi khinh ngươi thấy bản lĩnh của ngươi, để cho vị hôn thê của ngươi phải hối hận, đúng thế không?”
Bị nói trúng suy nghĩ, Dương Hoài Ngọc thẹn quá hóa giận hét lên:” Thế thì sao, hảo nam nhi phải tung hoành thiên hạ.”
Thiết Tâm Nguyên thở hắt ra:” Thôi đi, ngươi làm thế chỉ khiến cho cha mẹ ngươi mất con, tổ mẫu ngươi mất cháu, còn Tô gia tiểu nương tử e rằng tên ngươi là gì cũng chẳng nhớ.”
Dương Hoài Ngọc siết chặt nắm đấm, người run lên:” Ngươi cũng coi thường ta.”
Biết tên này đang tự giận bản thân, Thiết Tâm Nguyên vẫn cẩn thận lùi lại, miệng không dừng:” Nhìn Tế Phong Tư Mộng là biết đánh Tây tặc khó thế nào, ngươi một mình tới biên thùy, không có cha ngươi che chở, ở nơi đó ngươi chỉ là một tên tặc phối quân dùng để xung phong hãm trận, khi công thành đi trước, dùng mạng sống tiêu hao tên đạn của người ta.”
“ Coi như ngươi sống sót, người ta thấy ngươi bản lĩnh không tệ, thế là về sau chuyện nguy hiểm nhất lại đẩy ngươi làm, nghĩ xem, một tên tặc phối quân có tư cách lấy quân công không? Ngươi lấy cái gì mà áo gấm về quê?”
Dương Hoài Ngọc nuốt nước bọt, vẫn không phục:” Địch soái ...”
“ Ngươi khỏi nói nữa, toàn Đại Tống từ tặc phối quân lên làm chủ soái chỉ có mỗi mình ông ấy, nếu ngay cả ông ấy cũng không có, quân tốt tầng dưới làm sao có ý chí tác chiến? Người ta có thiên thời địa lợi nhân hòa, mới có vinh quang hôm nay, ngươi không có, thôi vẫn ở lại Đông Kinh thì hơn.”
Dương Hoài Ngọc không khác gì ăn một gậy vào đầu, suy sụp ngồi xuống thành giếng, vò mái tóc bù xù cua mình:” Sao ngay cả trẻ con cũng nói như thế? Chẳng lẽ ta ngu ngốc không bằng đứa bé?”
Thiết Tâm Nguyên lạ lắm:” Còn ai từng nói thế với ngươi à?”
“ Bao bá phụ.”
“ À, lạ thế, ngay cả người tinh đời cũng nói thế sao ngươi còn muốn đi, không chịu nổi người ta nói ngươi đánh mất lão bà à?”
Dương Hoài Ngọc bị khích, bất tri bất giác quên mất đang nói chuyện với đứa bé bảy tuổi, gân cổ cãi:” Không phải thế, ta cũng thấy mình không xứng với Tô Mi, giờ nàng muốn thoái hôn, ta lại nhẹ người.”
“ Hả?” Giờ đến lượt Thiết Tâm Nguyên kinh ngạc nhìn lại cái tên này, có vẻ hắn chưa tới mức vô phương cứu chữa, ít nhất là còn tự biết mình:” Thực ra ngươi muốn cưới Tô Mi cũng không phải không thể, phải xem ngươi trả giá bao nhiêu.”
“ Giá nào ta cũng trả ...” Dương Hoài Ngọc vội vàng nói, tiếp đó hơi ngượng ngùng, dù sao đối phương là đứa bé:
Thiết Tâm Nguyên cười khách khách chỉ mặt đỏ như táo chín của hắn:” Kỳ thực võ công ngươi không tệ, tường Tô gia cũng chẳng cao, lại quen thuộc nhà họ, nếu chọn một đêm trời tối không trăng ...”
“ Câm mồm.”
Dương Hoài Ngọc bịt ngay miệng Thiết Tâm Nguyên lại, nhìn bộ dạng hoảng sợ hai mắt dáo dác nhìn quanh của hắn, Thiết Tâm Nguyên hiểu ra, con bá nó mình nói trúng tim đen rồi, tên khốn này thực sự có cái tâm tư ấy, bực bội gỡ tay hắn ra: “ Ai bảo ngươi làm chuyện xấu xa, ý ta là ngươi tìm Tô gia tiểu nương tử, hai người gặp mặt, sau đó để người lắm mồm nào đó nhìn thấy là được ...”
“ Phó dịch hạ nhân Tô gia đều là người trung thành, huống hồ ta mà làm thế, Tô Mi sẽ hận ta cả đời.”
Trăm phần trăm rồi, tên này vẫn là một thằng vương bát đản, nếu thực sự nghĩ cho Tô Mi thì đã không nói tới hạ nhân Tô gia trung thành hay không, chẳng qua là hắn không có cơ hội, có cơ hội là hắn làm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất