Chương 073: Sắp có chuyện xảy ra rồi.
“ Tên khốn kiếp nào chơi gia gia ...” Như hổ dữ nổi điên Lão Lương chửi bới um xùm, đôi mắt trâu đảo quanh tìm kẻ đâm mình:
Thiết Tâm Nguyên sợ hãi liên tục lùi lại, Lão Lương căn bản không hoài nghi y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một tráng hán thường ngày hay xung đột với mình, chẳng nói chẳng rằng vung nắm đấm to bằng cái bát đấm luôn.
Thế là đám đông đại loạn, bên kia quản sự lầu cau sai người vớt Lạc Thủy tiên sinh lên, bên này Lão Lương và đại hán không biết tên đánh nhau tưng bừng, ông già sáu mươi tuổi đầu đánh với tráng hán ba chục không những thất thế mà còn chiếm thượng phong. Thế là xung quanh vang lên những tiếng reo hò cổ vũ của những kẻ hiếu sự, Tây Thủy Môn chưa bao giờ thiếu loại người này.
Đã thế hán tử trẻ vừa tắm rửa sạch sẽ, người chỉ quấn cái khăn ngang hông, chỉ Lạc Thủy tiên sinh đang quẫy đạp trong "máu", hét lên đầy kịch tính:” Ta biết mà, chỗ này không sạch sẽ, ma, ma ám đấy.”
Nói xong la hét chạy mất.
Sợ hãi là thứ có thể truyền nhiễm, hán tử trẻ chạy rồi, bách tính khác dù không tin lắm vẫn bất giác lui lại, chuyện có liên quan tới mình đâu, nếu vì chuyện này mà trêu chọc vào thái tuế thì quá lỗ.
Thiết Tâm Nguyên về cửa hiệu, thấy mẹ đang đứng ở cửa vươn dài cổ ra hóng, nói: “ Mẹ, nước ở đó không hiểu vì sao mà biến thành màu đỏ.”
“ Bọn họ xúc phạm tới thái tuế rồi.”
“ Sao mẹ biết?”
“ Vừa rồi có người chạy qua cửa hiệu hò hét như thế, sao mẹ không biết.”
Thiết Tâm Nguyên cười khì khì:” Chúng ta có tới tận sáu mươi vị thái tuế, va chạm với một hai vị cũng có gì lạ đâu, chỉ là bị Lạc Thủy tiên sinh kia rơi xuống nước thật rồi đấy mẹ.”
Vương Nhu Hoa thở dài:” Mong rằng họ đụng chạm tới thái tuế thật, nếu không những người đó khó sống.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn theo phía mẹ chỉ, thấy một đám đông ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu ngồi chật dưới mái hiên, họ chính là phu khuân vác, khiếm sống nhờ bến tàu.
Vương Nhu Hoa giải thích cho nhi tử:” Cái lầu kia mà xây lên, bến tàu vận chuyển hàng hóa sẽ đóng cửa, bọn họ dự định xây một bến tàu mới to hơn, nhưng e rằng khi đó không đỗ thuyền hàng mà là thuyền hoa, những phu khuân vác đó không còn việc nữa.”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Phải rồi mẹ, những người đó thường ngày bận lắm mà, sao hôm nay lại tụ tập ngồi chơi thế?”
Vương Nhu Hoa xỉa tay vào chóp mũi nhi tử:” Không phải thường ngày con thông minh lắm à?”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên đoán ra, nhưng đâu cần lúc nào cũng tỏ ra thông minh trước mặt mẹ làm gì, thi thoảng làm đứa con ngoan ngốc nghếch còn giá trị hơn:” Làm sao hả mẹ?”
“ Nếu những người đó đều bận rộn, vậy thì ai đi kiếm chuyện với người xây lầu?” Vương Nhu Hoa nhỏ giọng giải thích:” Trong hố có máu chẳng qua là bước đầu tiên của người ta thôi, đợi tới khi cái lầu đó có vấn đề, Tây Thủy Môn sẽ đại loạn.”
“ Mẹ, vậy thì mấy ngày nữa nhà ta nghỉ thôi, sắp tới tháng mười rồi đốt áo lạnh rồi, mẹ chẳng phải nói năm nay sẽ đốt cho cha vài bộ à, mẹ con mình nghỉ sớm làm cho cha mấy bộ thật đẹp.”
Nghe nhắc tới trượng phu, Vương Nhu Hoa quên luôn những người đáng thương kia, giọng bùi ngùi:” Ừ, mẹ nghe nói Thiết gia trang đã nổi lên khỏi mặt nước rồi, mùng một tháng mười mẹ con ta đi thuyền tới xem, thế nào cũng phải cúng tế tổ tiên, ôi, không biết những thân tộc bị sung quân hiện giờ ra sao ...”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Lạc Thủy tiên sinh ướt sũng được người ta dìu tới hiệu bánh vì đó là nơi gần với công trường nhất còn mở cửa, Vương Nhu Hoa lập tức ngăn lại:” Không được vào, toàn thân là máu vào cửa hiệu nhà ta, chẳng may thái tuế giận lây nhà ta thì sao?”
Lạc Thủy tiên sinh trông cực kỳ nhếch nhác, chuyện vừa rồi làm ông ta rất tức giận, cáu kỉnh nói:” Nói nhăng nói cuội, không biết tên ác đồ nào rải bột khương hoàng khắp nơi, khương hoàng gặp vôi không biến thành màu đỏ mới là lạ. Lão bản nương, mượn cô một gian phòng thôi, lát nữa tắm rửa xong sẽ tính tiền với cô.”
Lời nói của Lạc Thủy tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh cũng rất có uy, Vương Nhu Hoa chỉ phòng bên, đó vốn là nơi hai ba nương giúp việc bình thường không có khách nghỉ ngơi.
Lạc Thủy tiên sinh có kiến thức này không làm Thiết Tâm Nguyên ngạc nhiên, đây là triều đại đầy mộng tưởng, đám người này sống ở dưới mặt đất nhưng đã nghĩ cách bay lên trời, nửa tháng trước thôi có một người tên Thân Sinh dùng lông gà vịt làm thành đôi cánh cực lớn buộc vào hai tay, nhảy từ tường thành xuống, kết quả ngã gãy chân, trờ thành trò cười ở Đông Kinh.
Thế nhưng Thiết Tâm Nguyên không cười, y biết nhân loại bay lên như thế nào, thế gian này thiếu những người ngu xuẩn như Thân Sinh.
Y có thể không tôn trọng con người Lạc Thủy tiên sinh, nhưng tôn kính học thức của ông ta.
Thế là Thiết Tâm Nguyên bê một chậu nước ấm vào phòng bên.
Lạc Thủy tiên sinh chỉ huy Thiết Tâm Nguyên đứng lên bàn đổ nước giếng lên đầu ông ta, thứ đỏ như máu từ trên người ông ta chảy xuống, ông ta đưa lưỡi nếm thử, chửi:” Đúng là khương hoàng, kẻ nào hạ lưu như thế chứ?”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không thể trả lời được, cũng không nói là Lão Lương làm, chuyên tâm đổ nước lên đầu Lạc Thủy tiên sinh đã lạnh tới co quắp lại.
Sức khỏe ông ta không tốt, người gầy trơ xương, như là lớp da vàng bám lên xương cốt vậy, nhưng dáng người gió thổi cũng bay này lại chính là loại mỹ cảm mà sĩ đại phu theo đuổi, Thiết Tâm Nguyên chẳng thấy đẹp, chỉ thấy buồn nôn.
“ Đủ ... rồi ...” Lạc Thủy tiên sinh răng va vào nhau cầm cập, ngăn không cho Thiết Tâm Nguyên dội nước nữa:
Thiết Tâm Nguyên làm việc rất có trách nhiệm, đổ thềm gầu nước nữa lên đầu:” Tóc mai ngài còn dính một ít.”
Thế là Lạc Thủy tiên sinh xưa nay luôn chú trọng bề ngoài cắn răng gật đầu, gồng mình chịu lạnh.
Sợ ông ta bị lạnh, Thiết Tâm Nguyên múc một gầu nước nóng người ta đưa tới, dội lên người ông ta.
Chỉ nghe Lạc Thủy tiên sinh kêu thảm nhảy ra khỏi thùng gỗ nhảy nhót la hét om xòm, với một người vừa mới tắm nước giếng, đột nhiên dùng nước chỉ hơi ấm một chút không khác gì cá ném vào chảo dầu, tất nhiên con cá sẽ giãy vài cái.
“ Ngươi muốn ta chết bỏng à?” Lạc Thủy tiên sinh rống lớn:
Thiết Tâm Nguyên hoang mang chớp mắt cho tay vào chậu nước ấm.
Thấy đứa trẻ con da mỏng thịt non cho vào mà không sao, Lạc Thủy tiên sinh cẩn thận chạm vào chậu nước, sau đó cười ngượng ngùng, trách vừa rồi mình phản ứng thái quá.