Chương 076: Truyền thuyết mỹ nhân ngư. (1)
Thợ đá có thể nói là nghề khổ cực nhất Đại Tống này, tay ai cũng cực kỳ to, lao động kiểu này sẽ khiến người ta đoản thọ, nhưng đó là suy nghĩ của Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi thôi, thợ đá không nghĩ thế, bọn họ quen kiếm miếng cơm khó nhọc rồi.
Thế là Thiết Tâm Nguyên mua thật nhiều thuốc pháo Đại Tống, cho vào lỗ, châm lửa, thuốc nổ phụt ra ngọn lửa mạnh màu đỏ sậm, còn tảng đá lớn không suy chuyển, thế là y hiểu vì sao người ta chẳng thèm cấm mua bán thứ này.
Thất bại có vẻ không khiến thợ đá bất ngờ, một thợ đá lớn tuổi vẫy tay bảo những người khác tiếp tục làm việc, ông ta đi tới thi lễ với Thiết Tâm Nguyên:” Tiểu tường công, khi làm việc đừng nghĩ quá nhiều, cứ lúc nào cũng muốn dùng cách rút ngắn thời gian không phải là chính đồ. Thợ thuyền mà không chăm chỉ thì không còn là thợ nữa.”
Xảo Nhi leo lên tảng đá cười đểu với Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên thở ra một hơi dài:” Lão nhân gia nói phải lắm.”
Người thợ già đi rồi, Xảo Nhi nhảy phốc xuống:” Lấy thuốc nổ của ngươi ra, không thì lấy dầu hỏa chúng ta luyện thành giúp họ đốt đá cũng được, nhanh hơn nhiều.”
“ Tuyệt đối không được, nếu không chúng ta khỏi sống, ngươi quên cha mẹ ngươi chết thế nào, ngươi bị Ngưu Nhị hành hạ thế nào à? Nếu ngươi không muốn bị người ta nhốt lại, cả đời chế tạo thuốc nổ và dầu hỏa thì quên chuyện này đi.”
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt bị thuốc nổ hun đen nhẻm của Thiết Tâm Nguyên:” Không lấy ra thì thôi, ngươi đi rửa mặt đi, đen như Dạ Du thần vậy. Mà ngươi cứ trốn tránh Đường Đường mãi cũng không được, cô nàng đó mấy ngày qua mặt ủ mày chau, ta nhìn mà đau lòng.”
“ Ai trốn tránh?”
“ Xéo đi, đến mù cũng nhận ra, tối qua ăn cơm di di còn hỏi ta vì sao không thấy ngươi đâu, ta sắp hết lý do bao biện cho ngươi rồi.”
“ Ta đi rửa mặt.” Thiết Tâm Nguyên lảng tránh chủ đề này, thái độ của y về chuyện tình cảm có thể nói ngắn gọn là không thích phiền phức, nói một tiếng rồi đi luôn:
Vì cái mặt đen xì, nên cố ý tránh đường lớn, đi qua rừng thông tới ao nước, thời tiết nóng bức, lại vận động mạnh một hồi, toàn thân đẫm mồ hôi dinh nhớp nháp vô cùng khó chịu, nghĩ tới dòng nước mát lạnh là thấy không chịu nổi rồi, bước chân nhanh dần, vừa đi vừa cởi áo, tới được ao nước thì áo cũng cởi xong, đứng trên tảng đá nhảy ùm xuống nước.
Người vừa chìm xuống nước, toàn thân được dòng nước mát lạnh bao bọc, thoải mái tới rùng mình một cái, giữa mùa hè còn chuyện gì sảng khoái hơn nữa?
Ao nước hình cánh cung không rộng lắm, với khả năng bơi lội của Thiết Tâm Nguyên có thể lặn một lèo từ đầu này tới đầu kia ao.
Nghĩ là làm người chúi xuống nước, đến khi phổi sắp nổ tung, Thiết Tâm Nguyên mới từ dưới nước ngoi lên, khoan khoái thở một hơi, vừa vuốt nước trên mặt thì toàn thân cứng đờ, một cặp đùi nõn nà xuất hiện trước mắt.
Mắt từ từ đưa lên trên …
Triệu Uyển dùng cả hai tay bịt chặt miệng để không kêu ra tiếng, đôi mắt vốn to tròn càng mở hết cỡ, lúc Thiết Tâm Nguyên tới thì nàng đã nhìn thấy rồi, định lên tiếng nhưng xấu hổ nên nấp sau tảng đá phía bên kia ao nước. Cứ nghĩ y rửa mặt rồi đi, không ngờ y lại nhảy xuống tắm, hơn nữa lại còn bơi về phía này.
Vì hai tay nàng che miệng, nên Thiết Tâm Nguyên nhìn sạch sạch sanh rồi.
Không ngờ công chúa thường ngày nhìn mong manh, vậy mà lại có vốn liếng như thế, một chiếc áo sa đã ướt nước căn bản không làm sao che đậy được thân hình thanh xuân mơn mởn của thiếu nữ mới lớn, hai gò đôi vun lên, chưa phát triển hết, hình dãng ưu mỹ tựa búp măng, dưới lớp sa mỏng là hai chấm nhỏ như hạt đậu, bởi vì không thấy rõ ràng nên càng khơi gợi trí tưởng tượng.
Máu trong người Thiết Tâm Nguyên sôi sục, khoái cảm thị giác thiêu đốt lửa dục bừng cháy, nhìn nàng co mình ngồi trong nước, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ au, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù, dáng vẻ kinh hoàng đáng thương đó chỉ thôi thúc y xông tiền tới nuốt chửng con dê nõn nà này.
Đầu vừa nghĩ, chân tức thì tiến tới …
“ Tránh ra.” Triệu Uyển thấy hai mắt Thiết Tâm Nguyên lướt khắp cơ thể mình, càng sợ hãi co người lại hết mức có thể, quẫn bách tới mức nước mắt trào ra, thấy y tiến tới vốc nước hất y:
Thiết Tâm Nguyên còn chưa mất lý trí, nghe giọng run run của công chúa cùng nước lạnh hất vào mặt, lập tức quay người lao xuống nước lặn ngược lại, y cần nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Trồi lên mặt nước, chẳng kịp mặc quần áo, cứ thế vơ cả đống chạy vào rừng thông, một quãng xa mới dừng lại.
Hai chân đã đầm đìa máu, cắn răng nhịn đau nhỏ gai và đá dăm đâm vào lòng bàn chân. Hồ ly miệng ngậm con sóc, nghi hoặc nhìn Thiết Tâm Nguyên chỉ mặc mỗi cái quần cộc, toàn thân đỏ rực là sao, cơ mà nó rất nhanh quên chuyện này, dùng bốn móng vờn sóc chơi đùa.
Mặc y phục xong, đầu óc vẫn chứa đầy đường cong của tấm thân mỹ lệ ấy uyển chuyển mượt mà, tiểu nha đầu năm nào không biết từ bao giờ đã dậy thì đẹp đến mê người đến vậy. Thiết Tâm Nguyên tát mình một cái, lẩm bẩm:” Sống hai kiếp rồi mà sao thấy thân thể tiểu cô nương lại không kìm nén được, thật mất mặt.”
Tập tà tập tễnh đi khỏi rừng, hồ ly nghênh ngang ngồi trên vai y nhìn quanh.
Chuyện nhìn thấy công chúa lõa thể quá nguy hiểm, không thể che giấu Xảo Nhi, giống như Xảo Nhi không giấu y chuyện quan hệ với nữ nhân khác, đi tới bên cạnh lại không mở miệng được, trong thâm tâm đột nhiên có cảm giác không muốn chia sẻ công chúa với bất kỳ ai: “Ngươi làm ống sắt xong rồi hay sao mà đi đập đá?”
Xảo Nhi đặt búa xuống lau mồ hôi:” Chưa làm được ống cong, chủ yếu là khó rửa sạch cát trong ống, hơn nữa nhiều ống rửa cát xong thì rò nước, mười ống dùng được hai là không tệ, nên ta đi đập đá thay đổi đầu óc, nói không chừng nghĩ ra cách giải quyết. Mà chân người làm sao thế?”
Thiết Tâm Nguyên mấp máy môi:” Không sao, bị gai đâm phải, ta xử lý rồi, vài ngày là ổn.”
“ Vậy thôi, chúng ta đi, mấy lão già không vui rồi đấy, nghĩ rằng chúng ta tới giám công, chạy tới đảm bảo mấy lần là không lười biếng. Còn ở lại là coi thường người ta, mỗi người có cách làm việc riêng, không thích người khác chỉ trỏ đâu.” Xảo Nhi rất hiểu tâm lý những người đó: