Chương 104: Tâm lộ.
Kéo cái xe vào sân, Phúc Khang tiểu công chúa đang bám tường thành nhìn xuống tức thì hoan hỉ, gọi y nhìn lên tường thành.
Đợi Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu lên, cái mồm nhỏ của Phúc Khang há to mà không nói lên lời, cái cục trên đầu Thiết Tâm Nguyên như tạo hình độc giác thú làm nó sợ hãi.
Tiểu công chúa chỉ chỉ tay vào nhà, ý hỏi có phải mẹ đánh không?
“ Mẹ ta không bao giờ đánh mặt, chỉ dùng que trúc đánh mông, vết thương trên mặt là chuyện ngoài ý muốn.”
“ Ta đã nói mà, di di là người rất tốt.” Tiểu công chúa rất lễ phép, chỉ cần không có người ngoài đều gọi Vương Nhu Hoa là di di, giọng thương hại:” Không sao chứ? Nhìn có vẻ đau lắm.”
“ Không đau tí nào.” Khốn nạn cái thân nam nhân thế đấy, đau chết đi mà Thiết Tâm Nguyên nhe răng như không hề có chuyện gì, cố tình gạt đề tài qua để Tiểu công chúa khỏi lo:” Đồ của ngươi làm xong rồi, không tệ, thế nào cũng làm ngươi nổi bật ở lễ thiên thu.”
“ Đã xong rồi sao … ừm …” Tiểu công chúa có vẻ không phải vui lắm, chỉ ừ một tiếng, tiếp tục cho chó ăn, ngay cả cái rương cũng không buồn nhìn lấy một cái.
Thiết Tâm Nguyên đợi mãi không thấy Tiểu công chúa có phản ứng gì, đành gãi gãi gáy nói:” Lễ vật xong rồi, ngươi lấy đi, nếu không tên thái giám chết tiệt lại bảo ta lừa đồ của ngươi.”
Tiểu công chúa bỏ chó con xuống, tay nắm chặt cái còi treo ở cổ, mắt nhìn y đầy căng thẳng:” Vậy sau này có thể dùng còi gọi ngươi không?”
“ Được, nhưng đừng để tên thái giám chết tiệt biết, ta thấy tên đó cứ nhăm nhe kiếm cơ hội để đánh ta … được rồi ta phải vào nhà đây.”
Tiểu công chúa thấy khải giáp không phấn chấn như Thiết Tâm Nguyên nghĩ, ngược lại còn không vui.
Có điều xưa nay Thiết Tâm Nguyên không bận lòng mấy chuyện này, y chưa bao giờ hiểu nổi tâm tư của đám tiểu nha đầu, trước kia đã thế, bây giờ vẫn vậy.
Vì bỗng nhiên bị thương, mẹ về cẩn thận tránh vết thương cũ trên mông, lại đánh cho mấy cái nữa, điều này làm Thiết Tâm Nguyên thương thế chồng chất, ngày hôm sau chỉ biết nằm sấp trên giường nhìn hoa tuyết phiêu đãng ngoài sân, bỗng nhiên thấy hoa tuyết đáng ghét cũng đẹp đẽ.
Nguyên nhân mẹ đánh là đừng có thử khống chế lực lượng mình không thể khống chế.
Ngưu Tam Phạ cũng nói thế, làm Thiết Tâm Nguyên tưởng chừng cả Đông Kinh đều là triết gia.
Buồn chán nằm đó, đột nhiên thấy dưới đất có đàn kiến đang hành quân, y đưa ngón tay ra chặn lối, thế là đội ngũ bọn chúng trở nên rối loạn.
Người luôn rất hiếu kỳ, đời sau con người tán tụng lòng hiếu kỳ của nhân loại, vì hiếu kỳ thúc đẩy toàn bộ văn minh phát triển.
Xa xưa mà nói, nếu không phải hiếu kỳ, người vượn cổ đã không leo từ trên cây xuống đất, không an gia ở bình nguyên, không bao giờ biến thành người.
Nếu không phải mang lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, người Người Neanderthal không rời khỏi nơi mình sinh sống, dùng chày gỗ đập lên đầu người anh em họ Homo, cuối cùng thành thủy tổ duy nhất của nhân loại.
Vì lòng hiếu kỳ mà chúng ta làm ra các loại vũ khí, cuối cùng phát triển tới mức vĩ đại dùng vài quả bom đủ đem cả nhân loại lên trời.
Người Tống hình như không thích thứ hiếu kỳ này, bọn họ cho rằng hiếu kỳ là khởi đầu của dị đoan và dã tâm.
Bọn họ giống như đàn kiến xếp hàng đi quanh miệng bát, không cho phép bất kỳ con kiến nào lạc khỏi đàn, cuối cùng tìm tới vùng trời bao la hơn.
Hoàng đế cần người ta đầu óc trống rỗng để nấp dưới sự che trở của hắn, sĩ đại phu hi vọng bách tính không suy nghĩ gì chấp nhận sự thống trị của họ, đại gia tộc muốn con cháu đi theo con đường mình định sẵn, đem gen gia tộc truyền mãi tới tương lai.
Thiết Tâm Nguyên tới lúc này phát hiện ra, mình tuy là con kiến đứng ở góc bàn nhìn đàn kiến đi quanh miệng bát, nhưng y vẫn chỉ là một thành viên của đàn kiến đó, mấy nghìn năm văn Hoa Hạ hóa sớm âm thầm đóng dấu lên mông y, không xóa mở được.
Kiến của nước khác sau khi hôn tạm biệt mẹ sẽ tự đi tìm vùng trời riêng mình, kiến Trung Hoa thì không thể, vì nó băn khoăn quá nhiều, mẹ mình đang xếp hàng đi bên miệng bát, sao mình bỏ đi một mình được?
Mẹ nuôi mình là lớn ân nhân lớn nhất, cũng là vật cản lớn nhất, Bao Tử nhất định có thể thành dũng sĩ vô địch, thành sát thủ hung ác, nhưng vì có người mẹ mù, nên hắn bị trẻ con bắt nạt.
So ra, Tiểu Xảo Nhi không có vướng bận, nên hắn dám nói dám làm, mở miệng ra là kiến nghị biến thái như thổi tung nhà ai đó lên trời, đốt thành tro tàn, nói thực, Thiết Tâm Nguyên thấy cũng thích làm thế, thống khoái lắm.
Tuyết ngoài trời rơi rất dày, trên mặt đất gần như ngoài màu trắng ra thì không nhìn thấy gì cả.
Điều này khiến Thiết Tâm Nguyên nhớ tới mùa đông đầu tiên của mình ở Đại Tống, năm đó thời tiết còn lạnh hơn bây giờ, nhà mình không ấm bằng bây giờ chỉ là căn nhà cỏ, những ngày lạnh nhất mẹ ôm mình trong lòng, dùng thân thể sưởi ấm, để quên đi cái lạnh còn liên tục mơ mộng về tương lai của nhi tử.
Dù nhà lạnh như hầm băng, nhưng Thiết Tâm Nguyên không cảm thấy chút giá lạnh nào.
Thế nên dù có ý tưởng lớn tới đâu, chỉ cần mẹ không cho phép, y sẽ không làm ... Chỉ làm một đứa con ngoan thôi.
Cố nhịn đau mò ra ngoài sân, đưa tay ra cửa vốc một nắm tyết xoa lên mặt, tuyết gặp phải gò má ấm liền tan ra, trái tim vừa rồi còn kích động cũng trấn tĩnh lại.
Thực ra mình cũng có chuyện gì đặc biệt muốn làm đâu, chẳng có gì nhiều, đốt nhà Bộc vương thôi.
Cái này cần tính toán tỉ mỉ, Thiết Tâm Nguyên không dám hi vọng dầu chưng ra có thể so được với dầu được lọc đời sau, chuyện này phải cực độ bảo mật, Bảo Tử là nhân tuyển tốt, song trí tuệ hắn có vấn đề.
Thế nên tới giờ vẫn chưa đâu vào đâu, vậy mà đã mạnh miệng rồi, cũng không biết dầu thô Tiểu Xảo Nhi kiếm được có lai lịch sạch sẽ không? Để người ta mò ra được cũng phiền.
Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống cái ghế dài dưới lán, nhìn tuyết trắng phau phau rơi xuống trước mặt.
Tuyết lớn che đi mọi thứ ô uế của nhân gian, nhưng cũng khiến suối nước nóng của nhà Bộc vương lộ nguyên hình.
Trên mặt đất trắng xóa, chỉ cần là nơi suối nước nóng chảy qua thì mặt đất lầy lội, Tiểu Xảo Nhi đứng trên vũng bùn, mỉm cười nhìn Tông Chính phủ phía dưới.