Chương 111: Sức mạnh của đồng dao. (2)
Mã hành nhai có một lá cờ cao mười trượng, trên ghi -- Đông Lang chính điểm tửu vô song!
Mỗi chữ to bằng cánh cửa, cho dù đứng trên Đông Lĩnh kiều cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cờ bay lất phất, chữ bên trên cũng như du long vần vũ, cực kỳ tráng lệ.
Viết ra được chứ lớn như thế này không phải dễ, nghe nói bảy chữ này mỗi chữa phải bỏ ra mười quan tiền mới mời được Tôn Bất Nhượng cao thủ trong nghề này ra tay.
Tôn Bất Nhượng viết xong nhưng mỗi lần lại hối hận đấm ngực dậm chân, cho rằng mình làm như thế, khiến vãn bối nghề chữ lớn thiếu một miếng cơm ăn.
Thương gia Đại Tống cực kỳ chú trọng tuyên truyền, Thiết Tâm Nguyên sớm được lĩnh giáo.
Đầu đà gõ mõ báo giờ cũng biết sáng sớm xách giỏ mang vụn bánh cho những đứa bé tham ăn, bảo chúng nói với người lớn trong nhà bánh gạo nhà ai ngon nhất.
Phụ nhân diễm lệ ở cửa quán rượu kỳ thực không phải bán rượu mà là chuyên môn quyến rũ nam nhân, mỗi người đều có đôi mắt hoa đào long lanh nước, nam nhân đi qua không chịu nổi những lời thỏ thẻ của giai nhân, chếnh choáng vào quán rượu, đến khi ra rồi tỉnh lại thì hai tay đã xách hai vò, còn tiền thì không cánh mà bay.
Một đám trẻ con nối thành hàng đồng thanh hát "Gió bắc nổi, lệ anh hùng, chàng có tình, thiếp vô ý ... Dương Hoài Ngọc muốn võ trạng nguyên", chúng đi nghênh ngang trên phố hát to, khiến không ít người chú ý.
Thiết Tâm Nguyên cũng đứng nghe một lúc sau đó dẫm lớp tuyết dày cả tấc tới ngõ Phá La.
Tết ông Táo vừa mới qua, năm mới sắp tới gần, người Đông Kinh thế nào cũng phải làm ít hồn đồn ăn, chuẩn bị vài món ăn tươm tất, kiếm bộ quần áo mới cho lão bà hài tử, chuẩn bị vừa uống rượu vừa đón giao thừa. Ông Táo sau khi bôi mật lên miệng đã lên trời, ở cửa hai vị môn thần sẵn sàng đón địch, tiểu quỷ không vào được, xoa tay múa chân đợi đêm giao thừa niên thú tới quyết tử chiến.
Dương Hoài Ngọc ngồi giữa đám trẻ con uy phong lẫm lẫm như môn thần, ấy vậy mà vừa thấy Thiết Tâm Nguyên như thấy ma, vèo một cái biến mất, bát cơm mới ăn một nữa cũng bỏ đó.
“ Sao huynh ấy lại chạy?” Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống chỗ Dương Hoài Ngọc, cầm cái bánh chấm vào nước canh, vừa ăn vừa hỏi:
“ Ngoài kia thi thoảng lại có trẻ con hát bài đó, hắn nói không mặt mũi gặp ai nữa, đa ba bốn ngày không ra khỏi cửa.” Tiểu Xảo Nhi húp mì sùm sụp, hàm hồ đáp:
“ Gì mà phải xấu hổ, lần này tranh trạng nguyên cũng giống như tranh hoa khôi, người ta vì muốn thành hoa khôi mà sẵn sàng trần truồng trước mặt mọi người nhảy xuống nước làm mỹ nhân ngư, dù bị người ta sàm sỡ cũng phải lấy được vị trí hàng đầu, đó là quyết tâm cỡ nào?”
“ Huynh ấy chẳng qua để người khác biết tên, giờ người khắp Đông Kinh đều biết huynh ấy muốn đoạt võ trạng nguyên liên quan tới Tô Mi. Hắc hắc, đoạt được võ trạng nguyên hay không khó nói, nhưng mà Tô Mi đời này trừ cưới huynh ấy ra e không còn lựa chọn nào khác.”
Thiết Tâm Nguyên tặc lưỡi:” Đều là chuyện tốt mà.”
Tiểu Xảo Nhi đặt bát xuống:” Dương đại lang nói, nếu hắn không đoạt được võ trạng nguyên sẽ tự sát tại chỗ, ngươi không nghĩ xem, ngươi làm thế hắn còn đường lui nữa hay không?”
“ Sao phải lui?”
“ Sao ngươi biết không có ai lợi hại hơn Dương đại lang?”
Thiết Tâm Nguyên ngoạm một miếng bánh lớn ăn ngon lành:” Có chúng ta ở đây, dù lợi hại cũng không lợi hại nổi.”
Tiểu Xảo Nhi ngửi thấy mùi chuyện xấu là phấn chấn:” Ngươi lại chuẩn bị giở trò à?”
“ Thế nên mới bảo các ngươi đi học không chịu, ngươi nghĩ võ trạng nguyên năm vừa rồi là dựa vào bản lĩnh à? Ta lật xem tình hình khoa khảo mười sáu năm qua, có bốn khoa gian lận rõ ràng, sáu khoa rất đáng hoài nghi, ngoài ra có biết võ trạng nguyên năm Cảnh Hựu thứ ba làm gì không?”
Tiểu Xảo Nhi lắc đầu.
“ Hắn đang ở trong Cầm Sinh quân Tây Hạ, khi đánh trận trốn trong lều, đánh chết không chịu ra, sau đó đội ngũ của hắn bị mười mấy người Tây Hạ đánh tan, thuận tiện bắt sống vị võ trạng nguyên sợ té đái vãi phân đó.”
“ Ta không biết tên võ công lợi hại hơn Dương đại ca có nhát gan không, nhưng ta biết, để Dương đại ca thủ biên cương, chúng ta không lo hắn không đánh mà hàng, đã thế vì sao không toàn lực ủng hộ?”
Tiểu Xảo Nhi gật gù:” Dương đại lang mà đoạt khôi, chúng ta cũng hưởng lợi theo, nhưng chúng ta không quyền không thế thì giúp thế nào?”
Thiết Tâm Nguyên lấy từ dưới gầm bàn ra một cây gậy dài ba xích:” Đục cái lỗ giữ gậy cho ta, phải thông từ đầu này sang đầu kia, sau đó dùng thừng nhỏ với cát sông mài cho nhẵn, xong việc trả ta.”
Tiểu Xảo Nhi cầm cái gậy ngó nghiêng một lượt:” Khỏi bêu xấu nữa, có tí bản lĩnh mèo ba cẳng nửa mùa mà cứ hay khoe, ta không cần thừng, cho cát mịn vào bịt kín hai đầu rồi lắc càng nhẵn hơn, ngươi làm cái gì?”
“ Làm xong ngươi bắt cho ta ít cóc ngủ đông nữa.”
“ Mùa đông đi tìm cóc, ngươi làm khó ta à, ngươi định làm gì?”
“ Bớt quản chuyện của ta, cứ tìm là được, không phải trước kia ngươi khoe mùa đông còn moi được cả lương thực trong hang chuột đồng à, bắt cóc khó gì.”
Tiểu Xảo Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên không muốn nói, hừ một tiếng, không chịu thua, chống cằm nghĩ xem mưu đồ của tên nhóc này là gì.
Xong việc Thiết Tâm Nguyên đi vào sâu trong ngõ Phá La, thùng gỗ phong kín nơi này đã không còn nhiều nữa, đại bộ phận đã được Tiểu Xảo Nhi đưa vào rừng hạnh, đợi đủ số lượng đào đất ra, thả vào suối nước nóng.
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không ngu xuẩn tới mức đứng bên suối nước nóng châm lửa, như vậy dễ bị quân binh bao vây, hơn nữa thời gian eo hẹp, khó tránh khỏi để lại dấu vết, nói không chừng bị Bao Chửng phá án như thần tóm được.
Y chẳng muốn cùng Tiểu Xảo Nhi bị người ta trói đưa lên đài chặt đầu.