Chương 112: Vừa về lại chuẩn bị đi. (2)
Thủy Châu Nhi rầu rầu hỏi:” Xảo ca vì một nữ nhân mà bỏ chúng ta sao, đệ không tin.”
“ Huynh đệ với nhau bao năm nếu như chẳng bằng một nữ nhân thì chúng ta chẳng cần nhớ tới hắn nữa, tất nhiên không phải thế, hoàn cảnh của hắn bây giờ không tốt, đệ cứ coi như hắn chạy theo nữ nhân là được.” Thiết Tâm Nguyên phất tay nói qua loa:
Thủy Châu Nhi nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, đột nhiên lao tới hít hít khắp toàn thân, sau đó chạy ra khỏi phòng hô:” Nguyên ca cũng sắp chạy rồi ...”
Thiết Tâm Nguyên giật mình ngửi y phục, từ múi thức ăn ra có gì đâu, sao Thủy Châu Nhi ngửi ra được mình sắp đi.
Chẳng mấy chốc toàn bộ đám huynh đệ tỷ muội đứng chật phòng nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm.
Còn chưa kịp giải thích gì thì Nhu Nhi đã bật khóc nức nở:” Xảo ca đi rồi, bây giờ huynh cũng muốn đi, mai không biết có ai bỏ đi, cứ thế này cái … cái nhà này cũng tan nát.”
Thiết Tâm Nguyên nằm trên giường đạp chân:” Ta chuẩn bị tới Kim Thành huyện xem thử thế nào, mọi người không đi được.”
Thủy Nhi là người lớn tuổi nhất hiện giờ trong nhà, hắn rất trầm tính ít nói, lên tiếng:” Xem ra ngươi ở Nhũ sơn nỗ lực không hỏa giải được nguy cơ, so với tương lai bị biên nhập quân đội đi đánh nhau với Tây Hạ hoặc Thanh Đường, chẳng bằng tới trước chuẩn bị.”
Hỏa Nhi xoa tay:” Chúng ta còn một đống tiền chôn dưới đất, chỉ cần thuê một ít giáo đầu thương bổng đi cùng.”
Nhị Nhi ngồi xuống giường tha thiết hỏi:” Chúng ta bỏ cái tước vị này đi không được à, đừng ai đi đâu nữa, muội không muốn đâu. Muội chỉ muốn tất cả mọi người ở bên nhau như xưa, khổ cực một chút cũng được.”
Thủy Châu Nhi có kiến thức, nắm tay Nhị Nhi thở dài:” Mưa móc sấm sét đều là ơn vua, muốn cách chức do bệ hạ lên tiếng, không phải không muốn mà được, tước vị giống như chúng ta ký khế ước làm ăn vậy, Nguyên ca hưởng thụ phú thuế của bách tính cũng phải bảo vệ an nguy của họ, không thoát được đâu.”
Nhu Nhi hào khí nói:” Bốn trăm hộ thôi mà, chúng ta mua đất chỗ khác bố trí họ, nhà ta khối việc làm ăn không ai làm, toàn để lãng phí, mọi người có việc để làm tự nuôi sống gia đình không thành vấn đề, chúng ta chu cấp ổn định cuộc sống ban đầu là đủ.”
“ Nguyên ca, huynh đừng lo, chuyện này giao muội và Thiết Đản làm, chỉ cần huynh chuyển người tới là muội an bài được.”
Thiết Tâm Nguyên bật mình rời giường vỗ tay:” Nhu Nhi giỏi lắm, khí phách hơn cả Lão Bao rồi, ông ta chỉ biết biến bách tính thành sương quân cho ăn công lương, bội phục, bội phục.”
Thủy Châu Nhi thở dài:” Vấn đề không nằm ở người, Đại Tống ta trăm vạn nhân khẩu, quan gia chẳng coi vài trăm vài nghìn bách tích vào đâu, nhưng một mảnh đất cũng không cho mất.”
Nhu Nhi không hiểu:” Chẳng phải mọi người nói nơi đó quanh năm binh tai, Đại Tống ta còn chẳng kiểm soát nổi à? Sao mảnh đất đó lại quan trọng? Con người mới quan trọng hơn chứ.”
Thiết Tâm Nguyên chống cằm mỉm cười nhìn đám huynh đệ tỷ muội tranh luận bày mưu tính kế giúp mình, trên đời này ngoài mẹ chắc chỉ có họ mới toàn tâm toán ý nghĩ cho mình, đó là suối nguồn hạnh phúc của y ở Đại Tống.
“ ... Chúng ta có thể biến Kim Thành huyện thành một tòa thành không thể công phá như Thanh Giản thành ở Hoành Sơn ...”
Ý kiến của Phúc Nhi bị Linh Nhi rất hiểu kiến trúc phủ định:” Ta nghiên cứu bản đồ nơi đó rồi, nơi đó hai bên là núi, giữa có sông lớn chảy qua, đất đai cằn cỗi, dù xây được kiên thành, cũng không thể có đủ dự trữ để phòng thủ, nó không thích hợp xây thành.”
“ Nếu lùi tới Lan Châu thì tốt rồi, ở đó dựa sông nhìn núi, không xa lại là núi xanh toàn cây gỗ lớn.”
Thủy Châu Nhi thì chỉ chỉ lên trời:” Chúng ta không phải muốn xây là xây đâu, trên đầu có hoàng đế, một đạo ý chỉ hạ xuống, thế là công sức vứt hết ...”
Thiết Tâm Nguyên ngăn Linh Nhi bị phản đối tới nổi nóng lại, nói:” Giờ nói gì cũng còn sớm lắm, ta phải tới Kim Thành trước xem thực tế thì mới quyết định.”
Nhu Nhi sực nhớ ra điều gì:” Di di không cho huynh đi đâu.”
Thiết Tâm Nguyên vỗ vỗ má nàng:” Nên ta mới nói là đi du học.”
Thấy Thiết Tâm Nguyên đã quyết chí muốn đi, Hỏa Nhi vỗ ngực:” Ta đi cùng, như thế di di mới yên tâm.”
Thủy Nhi giơ tay:” Thêm ta, phía tây không an toàn, đi hơi người chưa đủ.”
Trước khi những người khác cũng xung phong, Thiết Tâm Nguyên nói:” Ba người đi là đủ, lại chẳng phải đi đánh nhau, ít người chạy cũng dễ, sau khi ta tới Kim Thành huyện sẽ qua Tung Sơn thư viện, tới khi đó Linh Nhi đưa mẹ ta tới đó, chúng ta tụ họp.”
Đây là chuyện lớn, không phải nói muốn đi là đi ngay được, mọi người tản đi ai về việc nấy làm việc của mình, hoặc chuẩn bị cho tương lai, tâm trạng không vui vẻ, mọi người đều hiểu, cuộc sống vô tư trước kia không còn nữa rồi.
Trời trở lạnh quá nhanh, mọi người còn chưa thích ứng được, đường phố không có mấy người qua lại, chỉ có những chiếc xe trâu chở rau lắc lư nghiến trên con đường lát đá.
Thiết Tâm Nguyên đứng lại trước cổng thành nhìn ngó chứ chưa vào vội, cổng thành rất sạch sẽ, không có cái đầu người nào treo lủng lẳng, trông rất vừa mắt.
Tâm trạng rất tốt cho nên dù bị một tên hoa ca bạc xô phải mà chẳng xin lỗi cứ thế đi thẳng cũng chẳng giận, đi mấy bước mới chợt nhớ ra điều gì, sờ người, không mất mà lại còn có thêm cái gì đó.
Lấy ra xem, thì ra là một cục đá bọc giấy, bên trong viết tên một người, một địa chỉ và thời gian là ba ngày nữa, Thiết Tâm Nguyên quay đầu lại nhìn quanh không thấy bóng dáng người đó đâu, suy nghĩ một chút vo tờ giấy lại ném đi, như chưa có chuyện gì.
A, gặp một người quen lâu năm, thừa biết tên ăn mày gãy chân co ro bên đường là giả, vẫn hào phóng ném cho năm đồng, thời tiết này riêng việc quỳ một chỗ không nhúc nhích cũng cần dũng khí rất lớn.
Người ta đã hi sinh thì đáng được báo đáp.
Tiền ném cho ăn mày rơi tung tóe ngoài bát, cũng chẳng thấy hắn nhặt, Thiết Tâm Nguyên cúi xuống nhặt giúp, ném vào bát, kêu leng keng rất to, tên ăn mày vẫn chẳng nhúc nhích.
Hắn chết rồi, làm cái nghề này mà nghe tiếng tiền cũng không động lòng thì chắc chắn là đã chết.
Đón đầu một nha dịch đi tới, nói rằng người ăn mày kia đã chết rồi, nha dịch đá ăn mày ngã ra, phát hiện sắc mặt đã tím ngắt, chẳng còn tí hơi thở nào nữa.
Nha dịch tóm bừa lấy một người bản địa, bảo đi tìm lý chính, phường trưởng cho người đánh xe trâu tới đem chôn.
Thiết Tâm Nguyên thấy nha dịch lấy hết tiền trong bát ăn mày đi, vốn còn muốn cho ăn mày mà mình nhìn thấy gần chục năm trời này cái áo quan mỏng cũng thôi.