Ngân Hồ

Chương 122: Lợn húc Nguy lâu (5)

Chương 122: Lợn húc Nguy lâu (5)


Lão Lương đã ngã từ trên lưng vua lợn xuống, bị bảy tám con lợn dẫm qua, chỉ còn tay phải là động đậy được, dù thế ông ta vẫn lớn tiếng cười. Ông ta nhìn thấy nho gia thường ngày cao cao tại thượng khóc như cha chết, thấy nữ sĩ trước kia cao quý rách quần sa, đám huân quý tự nhận bất phàm chạy té đái vãi phân, cả hoàng tộc đứng trên muôn người gào khóc thảm thiết.
Ông ta vừa cười vừa phun ra máu, tới khi thấy không còn cầm cự được nữa, xô đổ cái đèn khổng tước, nhìn dầu bên trong chảy ra rồi bùng cháy, bình thản khép mắt lại:” Con mẹ nó, thống khoái thật!”
Một thị nữ rú thảm từ lầu cao rơi xuống, rơi theo còn có một con lợn, thân thể thị nữ đó rơi vào một bụi hoa quyên, cách đó không xa, con lợn rơi xuống đất, người nát bét.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tông Nghị trở nên vô cùng dữ tợn, vừa rôi nếu không đẩy thị nữ kia ra chắn con lợn, thì cái thứ bẩn thỉu đó đã tới gần mình rồi.
Đưa mắt nhìn tới, khắp Nguy lâu là những con lợn kêu eng éc húc lung tung, hắn chưa bao giờ căm hận loài động vật này như thế.
Đám gia đinh đã dùng đủ các loại vũ khí xua đuổi đám khách không mời này nhưng không thể khống chế nổi tình hình.
Một con lợn thật lớn thở phì phò leo lên cầu thang, cái mõm to tướng sán tới Triệu Tông Nghị, lúc này trên người Triệu Tông Nghị chẳng còn sự nho nhã, nhân từ thiện lương của vương tử đâu, hắn giơ hai tay chống xuống đất, phát ra tiếng gầm gừ, muốn dọa lui con lợn lớn trước mắt.
Con lợn không sợ hắn, chỉ thấy trước mặt tối sầm, một cái vật đen xì ướt ướt không ngừng hoàn động trên mặt hắn, Triệu Tông Nghị muốn hét lớn, miệng vừa mở ra, cái thứ ướt ướt mềm mềm chui vào miệng hắn, đảo một vòng mới rời đi.
Nhìn con lợn liếm lung tung ở mặt đất bên cái cột, Triệu Tông Nghị đột nhiên cười lớn, chớp mắt khóc rống lên, một vũng nước dần dần xuất hiện dưới đũng quần của hắn ...
Không ngừng có lợn cật lực leo lên cầu thang, cũng không ngừng có người hét lớn từ cầu thang lao xuống, bất cẩn một cái là thành quả cầu lăn lông lốc.
“ Cháy rồi!“ Rốt cuộc cũng có người nhìn thấy ngọn lửa bốc lên từ thi thể Lão Lương, rống lớn:
Lần này coi như chọc vào tổ ong rồi, đám lợn béo tất nhiên không hiểu thủy hỏa vô tình, nhưng các quý nhân thì biết mộc lâu bắt lửa đáng sợ thế nào.
Thế là từng người lao ra khỏi chỗ nấp, quên cả đàn lợn hung dữ, tranh giành chen lấn ở cầu thang, nào là khăn anh hùng, nào là hài uyên ương bay loạn khắp nơi.
Một số sĩ nữ và hỏa kế xuất thân từ nhà cùng khổ không sợ lợn, vừa đi vừa nhặn nhạnh, chỉ trăm bước mà số trang sức ngọc bội kiếm được đủ cho bọn họ sống khoái hoạt mấy chục năm.
Một lão phó trung thành trong lúc bỏ chạy, nhìn thấy Lục vương tử ngồi ở cầu thang vừa khóc vừa cười, thở dại chạy tới nửa kéo nửa vác gian nan đưa hắn xuống.
Lửa đã phong tỏa đại môn Nguy lâu.
Đám quý nhân thấy không còn đường sống đang khóc gào thảm thiết thì một cột nước từ ngoài xông vào, áp chế thế lửa, hơn trăm hỏa tuần phô đeo khăn ướt hô hào chạy vào, bất kể trước mặt là nam hay nữ cũng lấy chăn ướt quấn lấy ôm ra ngoài.
Nhìn lửa tắt dần, Thiết Tâm Nguyên có chút thất vọng, đầu gác lên vai mẹ thầm thở dài, nhìn tình hình trước mắt, người tử thương không nhiều.
Không chết người là năm thái bình.
Vương Nhu Hoa cũng nghĩ như thế, trận lũ năm xưa khiến nàng thấy đủ các loại người chết, cả người yêu thương nhất cũng chết ở đó, tới nay, trong giấc mơ cảnh Thất ca ra sức đẩy mẹ con nàng đi vẫn rõ ràng.
Ngay cả tích tắc bị nước lũ nhấn chìm cũng lo cho an nguy của mình và Nguyên Nhi, về bản thân chẳng để ý.
Nguy lâu giờ rất rối loạn, có thể nói rối như canh hẹ rồi, hỏa tuần phô ra sức hắt nước vào lửa, vô số nha dịch mặc áo ướt dưới sự đốc thúc của huyện lên lao vào đám cháy, cứu quý nhân, tiếng khóc tiếng hét lẫn lộn.
Đám quý nhân được cứu ra kẻ nào kẻ nấy chẳng bêu đầu thì sứt trán, quần áo lôi thôi lếch thếch chẳng khác nào ăn mày, chẳng nói chẳng rằng lên xe ngựa nhà mình vội vã rời đi, thi thoảng còn nghe thấy tiếng khóc của nữ quyến, tin rằng cơn ác mộng này còn dày vò bọn họ thời gian dài.
Nước lạnh gặp lửa sinh ra lượng lớn hơi nước, hiện trường vụ cháy mù mù sương khói, thế lửa dần dần bị trấn áp.
Một hỏa tuần phô đột nhiên hét lên:” Không xong, trong thùng hết nước rồi.”
Huyện lệnh sững sờ chỉ đường sông cách đó không xa:” Mau mau đi lấy nước.”
Quân binh hỏa tuần phô nhìn ông ta như nhìn thằng ngốc, mãi mới nói:” Sông bị đóng băng, không dễ lấy nước.”
Huyện lệnh dậm chân, mắt thấy thế lửa có vẻ đang có xu thế bùng lên, cuống cuồng ra lệnh:” Không cần biết ngươi dùng cách gì, mau đi lấy nước.”
"Ruỳnh!" Khung cửa vốn đã đổ không biết bị cái gì húc bay, ngay tiếp đó một con lợn toàn thân bốc cháy kêu éc éc điên cuồng phóng ra, có vẻ mắt nó đã có vấn đề, cứ chạy vòng vòng, hất tung không ít người cản đường.
Dù nha dịch dùng đao và thủy hỏa côn tấn công, tốc độ của nó cũng không giảm, mất một lúc tìm ra được phương hướng mới không chạy vòng quanh nữa, nhưng tốc độ giảm dần, ủn ỉn mấy tiếng rồi đổ sầm, lửa trên người không tắt mà còn cháy càng lớn, mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi. Không ai không sợ hãi, nếu con lợn này ở lại Nguy lâu thì khác nào bó đuốc di động.
Khi huyện lệnh thấy mình nên tự sát thì có thêm nhiều hỏa tuần phô từ bốn phương tám hướng tụ lại, thế là những cột nước trắng xòa ào ào phun ra, nhanh chóng dập tắt từng đốm lửa.
Báo quan trở về Lão Cẩu và Hoàng bì tượng ngồi bịch xuống thở dài, hận mình báo quan quá sớm.
Vương Nhu Hoa nói nhỏ với họ:” Nguy lâu tới lúc này không khác gì bị thiêu rụi, vương phủ dù tiền nhiều thế lớn đến mấy cũng không thể mở cửa trở lại được, hôm nay rất nhiều quý nhân bị nạn, vương phủ vỗ về bọn họ sẽ tốn rất nhiều tinh lực, sẽ không ai tới nơi này nữa, ít nhất những người thành trò cười hôm nay không quay lại.”
Thiết Tâm Nguyên không lạc quan như mẹ, đúng là đám đạt quan quý nhân không tới nữa, nhưng nếu chuyển thành đổ trường, thanh lâu thì ngày kiếm đấu vàng cũng không thành vấn đề.
Sợ nhất là đổ trường, nếu có cái đổ trường quy mô như thế sẽ biến một dải Tây Thủy Môn thành nơi tụ tập của đám ngưu quỷ xà thần, khi ấy nó thực sự thành nơi nguy hiểm khiến người ta chùn bước, thành sân chơi của nhà mạo hiểm.
Mình mà nghĩ tới thì có người nghĩ tới, đây là thời đại không khí thương nghiệp rất mạnh, máu kiếm tiền không phải là độc quyền của người đời sau.
Từng đội từng đội nha dịch cầm trường thương đi vào Nguy lâu, Thiết Tâm Nguyên biết chuyện đã kết thúc, đàn lợn đã tỉnh táo lại, không còn dũng mãnh như trước, sẽ mau chóng bị đuổi đi.
Vương Nhu Hoa đứng dậy thi lễ với hàng xóm xung quanh:” Đêm khuya sương lạnh, ở lại vô ích, mọi người về nhà đi, chuyện thế nào để mai hẵng hay.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất