Chương 127: Những ngày cuối năm. (2)
Thiết Tâm Nguyên đêm hôm đó mang một đống suy nghĩ hỗn loạn chìm vào giấc ngủ, còn trong hoàng cung cách đó một bức tường, Triệu Trinh chẳng hề buồn ngủ chút nào, ngồi ở điện Đại Khánh phê duyệt đống văn chương khô khan vô vị.
Vương Tiệm ôm phất trần đứng bên cột hỏa long, nơi này cực kỳ ấm áp, thoải mái, làm hai mi mắt hắn muốn dính vào nhau.
Kẽ ngón tay đau nhói, Vương Tiệm lập tức mở mắt, khẽ ném đoạn hương kẹp ở ngón tay đi, tới bên bàn hoàng đế. Thay cho hoàng đế cốc nước đã lạnh, thấy môi hoàng đế khô, thêm vào ít đường.
Triệu Trinh đưa tay ra, cái cốc độ ấm vừa phải đặt vào tay.
“ Tòa Nguy lâu kia là của Nhữ Dương quận vương thật sao?”
Hoàng đế hỏi bất ngờ, nhưng Vương Tiệm có chuẩn bị trước, chuyện xảy ra từ tối qua nhưng quan gia không hỏi han gì cả, chính là để thời gian cho người có trách nhiệm tìm hiểu chuyện cần biết, trong đó có hắn. Quan gia xưa nay không thích tốn thời gian vào chuyện gọi người ta tới nói những lời vô nghĩa thể hiện uy phong rồi đuổi người ta đi làm việc, vì thế hắn nhanh nhẹn đáp:” Bên ngoài thì nói thế, nhưng nô tài tra địa khế, lại viết tên tam nữ Vương Ngọc của Tam Hòe đường.”
Triệu Trinh trầm mặc một hồi:” Tuyên chủ sự bí thư giám, tả phó đô ngự sử Bùi Nguyên cận kiến, tuyên tri phủ Khai Phong Bao Chửng cận kiến.”
“ Dạ.” Vương Tiềm đi lùi ra khỏi điện Đại Khánh, tìm Bùi Nguyên và Bao Chửng, còn chủ sự bí thư giám Hầu Nguyên Nghĩa luôn ở điện bên chờ hoàng đế triệu kiến:
Lát sau ba người có mặt, Vương Tiệm lớn tiếng tuyên cận kiến.
Hầu Nguyên Nghĩa đi vào thi lễ với hoàng đế xong tự giác ngồi xuống một cái bàn thấp, trải giấy mài mực, sẵn sàng ghi chép.
Triệu Trinh từ sau bàn đi ra, chắp tay sau lưng hỏi Bao Chửng:” Trẫm nghe nói Nguy lâu có hiềm nghi cưỡng đoạt nhà dân, Khai Phong phủ có biết chăng?”
Bao Chửng khuôn mặt có phần mệt mỏi, nhưng đứng vững vàng, chắp tay đáp:” Bẩm bệ hạ, đúng là có mua với giá thấp, thần có nghiêm khắc cảnh cáo toàn bộ địa khế của Nguy lâu phải mua bán công khai, tiến hành trước mặt mọi người, không được giao dịch riêng, nếu không lão thần không thừa nhận.”
Triệu Trinh gật gù:” Ái khanh làm việc đâu ra đó, trẫm tin, có điều khanh cho rằng Khai Phong huyền liệu có thực thi công bằng được không?”
“ Tới nay Khai Phong huyện chưa trình quyển tông lên, lão thần chưa biết, nếu bệ hạ muốn thanh tra chuyện này, thần sẽ sai Khai Phong huyện tới phân rõ thật giả.”
Triệu Trinh cười nhẹ, quay sang Bùi Nguyên:” Bùi khanh thấy Nguy lâu xây dựng có gì vượt quy chế không?”
Bùi Nguyên khom người:” Khởi tấu bệ hạ, Nguy lâu xây ở Tây Thủy Môn, là vùng đất trũng, tuy xây cao sáu tầng, nhưng chưa cao bằng điện Đại Khánh.”
“ Ái khánh xưa nay công tâm, lời hẳn không sai.”
Bao Chửng chủ động bước lên:” Bệ hạ, nếu Nhữ Dương vương có chút sai phạm nào, bọn thần tất nhiên không cho phép cẩu thả, truy tra tới cùng để trả lời cho bệ hạ, cho thần dân. Nhưng tất cả chỉ hạn chế trong điển chương Tống luật.”
“ Nếu Những Dương vương phạm pháp, dù quyền cao chức trọng cũng không nằm ngoài luật pháp, bệ hạ không cần lo, cần nhớ rằng năm xưa khi bệ hạ ra đời, chính Nhữ Dương quận vương sai hai trăm cao tăng đưa bệ hạ về cung.”
“ Bệ hạ là trời, bách tinh thiên hạ có ai không muốn trên đầu có một vị thiên đế nhân từ, dù nhân gian không tu đạo đức, ai ai cũng mong mỏi vào trời cao nhân từ, cho bọn họ một năm mưa thuận gió hòa.”
Triệu Trinh bật cười:” Chẳng lẽ trẫm chỉ cần nhân từ là đủ?”
Bao Chửng nghiêm mặt đáp: “ Bệ hạ, bên cạnh thiên đế tự có Lôi thần Điện mẫu trừng trị ác nhân rồi, thần tuy bất tài, nguyện làm Lôi thần cho bệ hạ, dẹp yên chướng khí nhân gian.”
Triệu Trinh thở dài:” Nếu đã thế, các khanh đi đi.”
Bùi Nguyên thi lễ xong đi ngay, Bao Chửng lại không đi, Triệu Trinh lấy làm lạ:” Ái khanh còn có chuyện gì?”
“ Bệ hạ nôn nóng rồi, Nhữ Dương quân vương hiện chẳng qua chỉ ngang ngược một chút, không phải là đại tội.”
Triệu Trinh không hài lòng:” Trẫm không muốn làm Trịnh Trang công, đợi tội trạng của huynh đệ tới mức chặt đầu mới ngăn cản, như thế không phải là đế vương hợp cách, cũng không phải đạo huynh đệ.”
Bao Chửng thi lễ:” Bệ hạ nhân từ, lão thần hổ thẹn.”
“ Đi đi, cảnh cáo Nhữ Dương quận vương, lệnh toàn bộ nhi tử của ông ta ở trong phủ đóng cửa kiểm điểm, không được ra ngoài nửa bước, nơi này là Đông Kinh, dưới chân trẫm, thân là hoàng tộc, bọn họ có thể xa hoa, nhưng không được tàn bạo.”
“ Trẫm cho rằng Nguy lâu đổ là chuyện tốt, mới bắt đầu đã ép bách tính thà chết cũng phải xua lợn đạp đổ, trẫm lo để lâu sẽ có người làm chuyện xấu tính lên trẫm, lúc ấy bách tính liều mạng xông vào hoàng cung.”
Bao Chửng nghiêm mặt lại, quỳ xuống:” Bệ hạ, thần chuẩn bị xử trí chủ nhân Nguy lâu, bệ hạ thấy sao?”
Triệu Trinh phất tay:” Đó là chức trách của Khai Phong phủ.”
Bao Chửng lùi khỏi đại điện, Hầu Nguyên Nghĩa thấy quân thần tấu đối kết thức, thu dọn bút nghiên cáo lui.
Lúc này trời đã tối hẳn, từ điện Đại Khánh nhìn xuống thành Đông Kinh, đường phố rực rỡ ánh đèn, thi thoảng có quả pháo bắt vút lên trời rồi bùng nở thành đóa hoa lửa, chẳng biết nhà nào bắn pháo sớm, dân gian tưng bừng đón Tết, còn xung quanh chỉ có những hoạn quan đứng im như tượng, không khí như càng lạnh lẽo hơn bội phần, Triệu Trinh cảm khái: “ Đôi khi trẫm thấy làm một bách tính cũng không tệ.”
Vương Tiệm cười nịnh:” Đó là vì có quân vương nhân từ như quan gia, bách tính mới có ngày tháng an lạc.”
Triệu Trinh cười lớn được thị vệ cung nga xúm quanh về hậu cung, Vương Tiệm tối nay không theo hoàng đế, mỗi năm một ngày trước giao thừa, hoàng đế đều cho hắn rời hoàng cung, về tổ trạch, bái tế tổ tông, năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Thay y phục, dán thêm một chòm râu vào cằm, Vương Tiệm một mình đánh xe rời hoàng thành.
Thân thể tóc tai là do cha mẹ ban cho không được hủy hoại, Vương Tiệm là người không toàn vẹn, không được phép bái tế tổ tông.
Bánh xe nghiến lên lớp băng trên đường phát ra tiếng vỡ giòn tan, đằng xa có một luồng sáng trắng vọt thẳng lên trời, bùng nở giữa trời cao, bông hoa cúc trắng hiện ra tích tắc giữa trời đêm rồi biến mất.
Đó là pháo hoa nghệ nhân ngõ thị tử làm, hồi nhỏ Vương Tiệm còn chính tay làm pháo hoa, khi đó muốn trở thành nghệ nhân giỏi nhất, ai ngờ cuối cùng thành thái giám số một Đại Tống.
Khi đi qua Thiết gia, Vương Tiệm ghé mắt nhìn, đèn đóm đã tắt hết, chỉ có bóng tối bao chùm hòa với hoàng thành cùng một thể, nếu không nhìn kỹ, chẳng ai biết ở đó có một ngôi nhà.
Thiết Tâm Nguyên sau khi được hoàng đế ban danh thần đồng, không đi khắp nơi cầu học bài sư, khoe danh tiếng, mà vẫn như trước kia tụ tập với đám tiểu ăn mày, đánh nhau với hồ ly, thi thoảng đấu khẩu với Tiểu công chúa, chẳng có gì thay đổi, làm Vương Tiệm rất hài lòng.
Con người đừng sống như pháo hoa, chỉ lóe sáng trong chớp mắt, dù lúc đó cực kỳ rực rỡ cũng chẳng thể so với ánh đèn, ngọn đèn dầu tới khi hút sạch dầu trong đèn mới tắt, giống như con người phải đi qua một lịch trình hoàn chỉnh.
Mỗi lần rời hoàng cung, Vương Tiệm chẳng phải đi bái tế tổ tông, hắn đánh xe đi khắp kinh thành, cứ thế một mình lẻ loi đi trong bóng đêm, khi mặt trời lên, hắn trở về hoàng cung, cùng hoàng đế chờ năm mới tới.