Chương 160: Xem khỉ diễn trò.
Văn nhân sĩ tử trước khảo thí sẽ tổ chức văn hội, thi hội, bọn họ sẽ toàn lực thể hiện tài hoa của mình, kỳ vọng làm thanh danh nổi bật, lưu lại ấn tượng tốt với khảo quan, tương lai tăng thêm cơ hội cho bài thi của mình.
Võ cử cũng như vậy, nhưng bọn họ so sức lực và võ nghệ, nên có vẻ thô tục, bị sĩ nhân Đông Kinh khó chịu.
Hôm sau đi theo Dương Hoài Ngọc tới Phàn lâu, Thiết Tâm Nguyên mới cảm thụ một cách chân thật địa vị võ nhân Đại Tống thế nào.
Cứ tưởng bọn họ sẽ so tài với nhau ở đại sảnh Phàn lâu, xung quanh vô số hảo hán vỗ tay cổ vũ, giai nhân thán phục, ai mà ngờ chỉ có thể vẽ vòng tròn ở chỗ để xe ngựa rồi mình trần đấu với nhau. Mà cũng chỉ lác đác vài tên lưu manh vô lại không việc gì làm đứng bên cạnh hò reo, vì đám lưu manh này mà bách tính cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn, lại còn bị những quan quý đi qua ném cho ánh mắt ghét bỏ.
Cửa sổ Phàn Lâu hướng gần phía này mở toang, bên cửa sổ toàn là văn sĩ ngu si mùa đông phe phẩy quạt, bọn họ vừa thưởng thức rượu, vừa ôm ấp mỹ nhân, rảnh rang lắm mới ghé mắt qua đám mãng hán đang đánh nhau tưng bừng.
Nhìn mãng hán máu me đầy mặt, thậm chí cười phá lên rải tiền xuống, như đang xem khỉ diễn trò.
“ Người có học vấn thực sự sẽ không bao giờ làm thế, học vấn càng cao thâm, lòng người càng khoáng đạt, a gia tuyệt đối sẽ không có tâm tư này, huynh đừng lo.” Tô Mi cùng tới Phàn Lân thấy sắc mặt Dương Hoài Ngọc khó coi, vội tách bản thân và người nhà ra khỏi đám văn nhân ngu xuẩn:
Dương Hoài Ngọc gật đầu chỉ hai người đang kịch chiến:” Muội xem, người trẻ kia là Long Xuyên, người còn lại tóc hoa râm là Lương Sư Mạnh, cả hai đều là giáo đầu thương bổng có tiếng ở Đại Tống, bất kỳ người đều ra trận cũng sẽ là dũng sĩ một địch cả trăm đấy.”
Tô Mi là người trực tiếp xử lý Anh Hùng thiếp tất nhiên biết Lương Sư Mạnh mở tiêu cục ở Lĩnh Nam, quanh năm chiến đấu với các loại cường đạo, người chết dưới đao ông ta vô số kể, mấy chục năm trời tạo nên thanh danh hiển hách. Nghe đồn hàng hóa chỉ cần cắm tiêu kỳ của ông ta, đi qua Mai Lĩnh cổ đạo, dù chỉ cho đứa trẻ ba tuổi trông hàng cũng không có cường đạo nào dám cướp.
Còn về phần Long Xuyên thì thành danh qua một trận chiến ở gần Lan Châu, một thanh thiết mâu giết hơn sáu mươi Cầm Sinh quân Tây Hạ đóng giả mã tặc.
Hai người ai cũng gia tài vạn quán, nay vì một tờ giấy mời không ngại ngàn dặm xa xôi tới tham gia võ cử.
Ở dưới lầu đao quang kiếm ảnh, tiếng la hét không ngớt, cuộc chiến đang vào lúc quyết liệt, Dương Hoài Ngọc mặt chẳng chút thay đổi, miệng còn mỉm cười rất lạ.
Nhìn Lương Sư Mạnh huơ một đao chém đứt cột buộc ngựa, Thiết Tâm Nguyên hỏi:” Huynh thắng nổi không?”
Dương Hoài Ngọc nói chắc nịch:” Ông ta không phải đối thủ của ta.”
Thiết Tâm Nguyên ngẩn người, hai người kia toàn thân đầy xẹo, nhìn qua cũng thấy là hạng thiện chiến:” Huynh đánh giá cao bản thân thế à?”
“ Ta mang dư uy của tổ tông ba đời, cầm can qua, hộ quốc gia, có vạn dân, dù đối diện rừng đao mưa tên của Hồ Lỗ cũng không rút lui, da ngựa bọc thây cũng không hối hận. Lương Sư Mạnh, Long Xuyên chẳng qua là hai tên xu nịnh quyền quý, việc gì phải sợ.” Dương Hoài Ngọc ưỡn ngực tự hào:
Té ra là như vậy, Thiết Tâm Nguyên xì một cái:” Ý huynh là mình xuất thân tướng môn, họ không dám làm hại huynh, nên chỉ cần huynh liều mạng là đánh thắng chứ gì?”
Dường Hoài Ngọc cười ha hả:” Sao ngươi cứ nhất định đem những lời hào khí khảng khái bến thành thứ tục không chịu nổi như thế?”
Thiết Tâm Nguyên quay sang cười hì hì:” Nhìn rõ chưa, vị phu tế tương lai này không ngốc như cô nghĩ đâu, cái này gọi là đại trí giả ngu đấy.”
Tô Mi nguýt y một cái, cái cằm nhỏ kiêu ngạo hết lên:” Ta chưa bao giờ bảo huynh ấy ngốc.”
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi, nhại giọng Tô Mi lẩm bẩm trong miệng "Ta chưa bao giờ bảo huynh ấy ngốc." Không ngờ bị nàng đoán ra cốc một cái rõ đau, liền mặc kệ đôi gian phu dâm phụ đó, chăm chú xem cuộc tỉ võ phía dưới, đúng lúc Lương Sư Mạnh đấm trúng mặt Long Xuyên, máu phọt lên cả thước ...
Không quá hứng thú với võ thuật, với Thiết Tâm Nguyên mà nói võ thuật nên biết, tập chút rèn luyện sức khỏe là đủ, không cần thiết đổ mồ hôi sôi nước mắt. Phải thôi người sinh ra trong thời kỳ súng đạn hoành hành, phim ảnh kỹ xảo rực rỡ thì hai kẻ đang đanh nhau hùng hục phía dưới đúng là vừa buồn chán và thô bỉ, thế nên chẳng mấy chốc tâm tư chạy đi nơi khác ...
Nói ra thì võ nhân Đại Tống giờ bị người ta coi như khỉ diễn trò là do chính họ gây ra.
Từ khi Đổng Trác dẫn quân tiến vào đô thành Đông Hán, trên người võ tướng đã bị đóng dấu kẻ dã tâm.
Tiếp đó từng kẻ dã tâm vai u thịt bắp lần lượt xuất hiện, sau đó khiến cả Hoa Hạ rơi vào hai lần nguy cơ tồn vong, bởi vậy bách tính Đại Tống coi rẻ đám người gây họa này cũng là có lý.
Mỗi năm Đại Tống tổ chức duyệt binh ở ao Kim Minh cũng làm như diễn xiếc là có lý do, để mọi người quên đi thương tổn binh đao mang tới nhân gian.
Dưới kia một già một trẻ lưỡng bại câu thương bị người ta khiêng đi, mặt đất có rất nhiều máu tươi, hỏa kê rải tro lên rồi quét đi, chẳng mấy chốc trở nên sạch sẽ.
Tào Phương bước vào Phàn Lâu, kinh ngạc nhìn Dương Hoài Ngọc và Tô Mi, cuối cùng vẫn đi tới nói như không hề có chuyện gì xảy ra:” Dương huynh đưa hoa mỹ quyến ngồi lầu cao xem lưỡng hùng tranh đấu, đúng là phong lưu khoái hoạt.”
Chẳng nhìn rõ Dương Hoài Ngọc ra tay thế nào, chỉ thấy Tào Phương bị đấm bay, ngã mạnh xuống bàn, đau đớn toàn thân co quắp, làm vỡ vô số chén bát, khách khứa xung quanh đều bất mãn, nhưng nhận ra hai người họ là con cháu tướng môn thì phất áo bào bỏ đi, đám hoàn khố tướng môn là thành phần khó dây dưa nhất ở Đông Kinh này.
Dương Hoài Ngọc đánh người xong còn tiêu sái sửa sang lại ngoại bào, về phần Thiết Tâm Nguyên chạy sớm ra hành lang sẵn sàng chuồn rồi, Tào Phương dẫn theo rất đông người.
Chủ tử tranh đấu, đám phó dịch không dám xen vào, nếu không khả năng sẽ bị đánh chết.