Chương 167: Bệ hạ muốn cái gì?
Tào Phương lòng tàn ý lạnh về nhà, cả đêm thao thức, vừa mới sáng ra đã bị phụ thân gọi vào thư phòng nói chuyện.
Nam nhân thấp lùn có khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo không có gì nổi bật ngồi sau bàn sách kia lại khiến Tào Phương kính phục từ sâu tâm khảm. Cũng là kẻ vô dụng văn không thành võ chẳng xong như mình vậy mà có thể sống khỏe phây phây giữa triều đình hỗn loạn, chỉ riêng điều đó đã khiến Tào Phương sùng bái.
“ Người Tào gia chúng ta chưa bao giờ nói mình thông minh, vì như vậy không hay gì, đương nhiên cũng là vì hai đời rồi Tào gia chưa có ai kiệt xuất hơn người.” Tào Chương biết rất rõ tình hình ở quân giáo trường, cho nên ôn hòa an ủi:
Tào Phương hổ thẹn cúi đầu:” Hài nhi đúng là vô dụng, mấy đề bài phổ thông mà không trả lời được, làm phiền tới phụ thân ...”
Tào Chương cắt ngang:” Ba đề đó cho dù là cha cũng không đáp được, Tào gia ta đã qua thời dựa vào tài hoa để hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi. Bây giờ hoàng gia chỉ cần sự trung thành và hi sinh của Tào gia, chứ không cần tài hoa, điều này con phải nhớ.”
“ Vậy nhà ta gian lận ở võ cử, bệ hạ sẽ không vui?” Tào Phương hỏi:
Tào Chương cười nhẹ:” Đứa nhỏ ngốc nghếch, con nghĩ bệ hạ không tìm được cách chặn đứng gian lận sao? Chúng ta có thể gian lận là do bệ hạ cho phép, nhất là sau khi ban bố ý chỉ nghiêm khắc kia.”
Câu này làm đầu óc Tào Phương kêu ù ù, ngồi xuống đối diện phụ thân:” Xin phụ thân chỉ rõ.”
“ Bây giờ gian lận đổi lấy kết quả là cái gì?”
“ Đi tây bắc nạp mạng ạ ..” Nói tới chuyện này làm Tào Phương thấy mất hết vui thú:
Tào Chương ôn hòa chỉ bảo:” Đúng vậy, bệ hạ muốn Tào gia ta vì tranh thủ một cơ hội đi bán mạng cho bệ hạ mà không ngại dùng thủ đoạn thiếu vinh quang, đó không phải là trung thành thì là cái gì?”
Tào Phương vỡ lẽ, nói ngay:” Cao Duyên Tán phái người xử lý Long Xuyên cũng là cái lý này ạ?”
“ Đúng, tướng môn chúng ta chỉ cần không từ thủ đoạn tranh đoạt cơ hội, còn thích hợp hay không, có vừa lòng bệ hạ hay không là chuyện của bệ hạ. Nếu bệ hạ cần mãnh tướng, tự biết ở lần võ cử này ai là người thích hợp, nếu cần tử sĩ, sẽ biết ai mới có thể làm tử sĩ.”
Tào Phương tiếp lời:” Ý phụ thân là dù chúng ta làm việc gì thì cũng không ảnh hưởng tới chuyện tiếp theo bệ hạ an bài? So với việc nói bệ hạ tổ chức võ cử, không bằng nói xem hành động của chúng ta?”
“ Không sai, nếu chúng ta khi thấy lợi lộc thì ùa tới, có nguy hiểm lại chạy sạch thì bệ hạ sẽ đối xử với chúng ta ra sao? Nhi tử, loại gia đinh đó con có thích không?”
“ Loại gia đinh đó con sẽ cho đi dọn nhà xí, nhưng phụ thân, đi tây bắc rất nguy hiểm, hài nhi sợ đám dã thú Tây tặc đó lắm ...”
Chuyện này thì dù Tào Chương thương con cũng hết cách:” Dù nguy hiểm hơn nữa cũng phải đi, khi thấy Tây tặc dù đái ra quần cũng phải xông tới chứ không được bỏ chạy, dù bị người ta đâm chết cũng chỉ được ngã về phía trước chứ không được lùi lại phía sau. Nhi tử, con không được lui vì bất kỳ lý do gì.”
“ Con mà lui là Tào gia sẽ thê thảm, năm xưa cha ở tường thành Thiền Châu cũng chạc tuổi con, sợ chết khiếp, hận không thể xé nát tên Khấu Chuẩn cực lực chủ trưởng tiên đế tới Thiền Châu. Nhưng cha không kêu ca một lời, giơ thuẫn lớn chống đỡ tên của người Khiết Đan, không rời vị trí nửa bước ...”
Rời phòng phụ thân trở về, tâm trạng Tào Phương càng thêm nặng nề, hắn đã hiểu, mình chỉ còn cách cắn răng đi theo con đường này tới cùng, không còn cách nào, vậy đi sao cho đẹp.
Khi Trương Cung Viễn được phó dịch gọi tới thì Tào Phương đã soạn xong danh sách:” Nghĩ cách không cho những kẻ này xuất hiện ở quân giáo trường.”
Đầu vẫn còn băng vải trắng, sắc mặt nhợt nhạt, Trương Cung Viễn vẫn chăm chú xem danh sách:” Lôi Mãnh sẽ gặp Thiết Sư Tử, chúng ta kệ hắn, Hoắc Bắc Sơn đấu Mạnh Thiết Phật, Mã Ngạn đấu Dương Hoài Ngọc, tiểu lang quân sẽ gặp Lâm Tiêu Xuyên.”
“ Hoắc Bắc Sơn thì có người nhà ở kinh thành, Mạnh Thiết Phật háo sắc như mạng, Mã Ngạn có quân chức, ba người này dễ đối phó, chỉ Dương Hoài Ngọc và Lâm Tiêu Xuyên không dễ.”
Tào Phương hừ lạnh:” Lâm Tiêu Xuyên là cái thá gì, ta mà hại hắn thì hắn cũng chỉ có thể nhịn, vậy còn Dương Hoài Ngọc thôi, ài, lần trước dùng khổ nhục kế hơi quá chọc giận hắn, muốn hắn nhường là không được rồi, ngươi đi gặp hắn mặc cả xem, liệu có thể để ta thua đừng quá khó coi được không?”
Trương Cung Viễn nghĩ một lúc khom người nói:” Đại trù của Phàn lâu vốn là người nhà ta mà ra, thiếu lang quân sao không viết thiếp cho ông ta, bảo ông ta đi mời Dương Hoài Ngọc, nghe nói mẫu thân hắn đã tới Tô gia định hôn kỳ. Chúng ta chịu lỗ một chút, tổ chức tiệc thành hôn cho Dương Hoài Ngọc thật linh đình, để hắn có đủ thể diện, như thế hẳn là hắn sẽ không làm khó thiếu lang quân quá mức.”
Tào Phương gật đầu bảo Trương Cung Viễn đi làm việc, mình thì tới thư phòng, thở dài, lấy cuốn ( vũ kinh) lâu lắm rồi chưa xem ...
Thủy Châu Nhi nhặt từ ngoài cửa về một cái giỏ rất đẹp, trong giỏ chứa đầy các loại hoa quả, cái gì chưa nói, riêng hai quả lê vàng ươm đã khiến người ta chảy nước dãi.
Cái đứa tham ăn như Thủy Châu Nhi thì làm sao mà nhịn được, thế là há to miệng ngoạm một phát, nước quả ngọt lịm chảy ra mép, làm nó hạnh phúc muốn ngất đi.
Vừa ăn vừa kéo cái giỏ to tướng vào nhà, chùi mép sạch sẽ mới gọi mọi người ra ăn hoa quả, mấy nữ hài tử cùng Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi xuất hiện ngay, nhanh chóng lấy thứ quả mình thích ăn ngon lành.
Dương Hoài Ngọc từ trong phòng đi ra thì được Thủy Châu nhi đưa cho quả lê, cười:” Giấu được lê tới tận bây giờ à, phải có hầm rất sâu đấy.”
Tiểu Xảo Nhi nhíu mày:” Ai mang tới thế?”
Thủy Châu Nhi vô tư đáp:” Không biết, đệ mở cửa thì thấy để trước cửa, thế là đệ mang vào nhà.”
“ Nhả ra ngay.” Tiểu Xảo Nhi hét lớn xông tới giật lấy hết hoa quả trong tay những đứa còn lại, rống lên:” Cái thứ ngu xuẩn này, ai cho các ngươi ăn thứ không rõ lai lịch, mau nôn ra, có độc đấy!”
Mấy đứa hơi lớn một chút như Tiểu Phúc Nhi cho tay móc cổ họng, Tiểu Xảo Nhi nổi cơn lôi đình múc nước từ thùng phân ép cả bọn uống.
Thế là tiếng nôn ọe vang lên khắp sân.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.