Chương 169: Cuộc chơi ngày càng nguy hiểm.
Tên đã bắn đi không thể quay lại, Tiểu Xảo Nhi đã ra tay rồi, Thiết Tâm Nguyên đành đi cùng hắn, thời gian qua phó dịch Dương gia rất được việc, trong thời gian ngắn đã tra ra nơi ở của những mục tiêu.
Tiểu Xảo Nhi nghiến răng ken két, tới giờ hắn vẫn không sao nuốt trôi được chuyện này:” Ngươi nghĩ là ai bỏ giỏ hoa quả trước mặt chúng ta?”
“ Không biết, ai cũng có khả năng, muốn biết thì chỉ có cách bắt kẻ theo dõi Dương đại lang.”
“ Vậy sao chúng ta không đi bắt người mà tới đường Phúc Thọ đối phó với Mạnh Thiết Phật làm cái gì?”
Xung quanh là dòng người qua lại tấp nập, từng đoàn lạc đà lớn chở đầy hàng hóa được Hồ thương dẫn đi, bọn chúng vừa đi vừa nhai nhóp nhép, mũi thở phì phì. Nơi này gần Tây thị, những thương đội như vậy rất nhiều, bốn bề ồn ã, chẳng sợ ai nghe lén, còn an toàn hơn cả mật mưu trong phòng kín, Thiết Tâm Nguyên nói: “ Không hỏi ra được điều gì đâu, ta thấy tên đó đi quan ngoa.”
“ Gì, người của quan phủ à?”
“ Khó nói lắm, đám người tướng môn đều có thể sử dụng lực lượng quan phủ nên không dám khẳng định, nhưng mà ta cảm giác ngàn vạn lần không nên đụng vào kẻ đó. Bọn chúng chỉ nhắm vào Dương đại ca, nếu giờ chúng ta phát hiện ra chúng là ai thì sẽ trở thành thù oán giữa hai bên, với thực lực chúng ta bây giờ, vờ không biết gì là tốt nhất.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã tới xuyên qua Tây thị tấp nập tới đường Phúc Thọ, con đường này nổi danh nhờ kỹ nữ lậu.
Nói ra rất đáng thương, con đường này vốn là nơi ở của gia quyến Thiên Vũ quân, nhưng Thiên Vũ quân gần như bị tướng địch Tiêu Đạt Lẫm tiêu diệt ở Thiền Uyên. Vì thế Khấu Chuẩn mới phải dùng hiểm chiêu đưa tiên đế tới Thiền Châu cự địch, cuối cùng trời cao phù hộ, Tiêu Đạt Lẫm của nước Liêu chết dưới nỏ tám trâu, hiệp ước Thiền Uyên giữa Tống Liêu ký kết, hòa binh mong manh giữ tới tận bây giờ.
Sau khi về Đông Kinh, tiên đế cho rằng vì Thiên Vũ quân vô dụng nên mình mới rơi vào hiểm cảnh, nên toàn bộ quân tốt không được chút phủ tuất hay ban thưởng gì.
Bởi thế từ đó gia quyến binh tốt Thiên Vũ quân vì kiếm cái ăn, đành khép hờ cửa đón khách, cái nghề này bước chân vào không quay đầu được, thế là con cái cũng ...
Mạnh Thiết Phật ở đường Phúc Thọ, nghe nói hắn có một cái nhà ở đây, cho nên Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi tới xem có cơ hội không.
Vừa đi vào đường Phúc Thọ thì một đại hán trọc đầu loạng choạng xông tới, xô vào Thiết Tâm Nguyên, làm ngã lăn ra đường cũng không xin lỗi, tới khi được Tiểu Xảo Nhi đỡ dậy thì hắn đã chạy mất rồi.
“ Thứ khốn kiếp vội đi dỗ mẹ nó là ai thế?” Tiểu Xảo Nhi vốn đầy một bụng tức liền chửi um lên:
“ Mạnh Thiết Phật.” Không ngờ có người trả lời, cả hai quay đầu sang thì thấy Trương Cung Viễn đầu quấn vải trắng từ tiểu viện đi ra nhìn Thiết Tâm Nguyên mỉm cười nói:
Thấy kẻ này, Thiết Tâm Nguyên không nói không rừng tức tốc kéo Tiểu Xảo Nhi đi luôn, cái thứ vừa bị chủ nhân bạo hành, vết thương chưa lành đã bôn ba vì chủ, loại người như vậy đừng tiếp xúc là hơn.
Phản ứng bất ngờ này làm Trương Cung Viễn ngớ ra một lúc, quay về tiểu viện, đóng cửa lại, nói với phụ nhân diễm lệ ăn mặc hở hang, thở dài:” Lát nữa có người giúp nàng chuyển nhà, rời khỏi đây đi.”
“ Quan nhân bảo nô nô đi đâu, nô nô đi đó.”
Trương Cung Viễn vén mái tóc rũ xuống trán diễm phụ:” Ta tìm nàng mười năm, không ngờ rằng nàng ở ngay dưới vành mắt ta, hối sao, hận sao.”
Diễm phụ rơi lệ:” Ngài muốn nô nô chết?”
“ Nhìn thấy nàng, ta thực sự muốn bóp chết nàng lập tức, nhưng bây giờ ta chỉ muốn bóp chết mình.” Trương Cung Viễn nắm tay đấm mạnh trán:” Từ nay về sau theo ta đi, vẫn quy củ cũ, ta có miếng ăn, nàng có một nửa.”
Diễm phụ nghẹn ngào:” Chỗ phu nhân thì sao?”
Trương Cung Viễn lắc đầu:” Phu nhân đâu ra, nàng tới nhà thì chính là phu nhân, dù sao chỉ có hai chúng ta thôi, xưng hô thế nào cũng được, năm xưa ta vì miếng ăn mà thành thư đồng của người ta, nàng hiểu thư đồng là gì không?”
Phụ nhân lắc đầu:” Nô nô không hiểu, ngài cũng không cần giải thích, từ lúc thấy ngài đi vào là nô nô thỏa mãn rồi, dù bị ngài bóp chết, nô nô cũng nhận, vì nô nô có lỗi.”
“ Ông trời cho ta một kết cục không tốt cũng không xấu, thôi dọn đồ đi, người đón nàng sắp tới, không đi là phiền toái đấy.”
Phụ nhân gật đầu chạy vào phòng, Trương Cung Viễn lúc này mới nhìn cái tiểu viện không lớn, thấy cái gì cũng chướng mắt, Mạnh Thiết Phật thế là xong, một tên hòa thượng hoàn tục bị xẻo mất hạ thể còn làm được gì?
Kẻ tiếp theo là ai?
Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi ngồi trên cột buộc ngựa ở Mã Hành nhai, thì thầm to nhỏ với nhau.
“ Ngươi nói tên kia xử Mạnh Thiết Phật rồi à?” Tiểu Xảo Nhi đẩy đầu một con lừa cứ sán tới ngửi mình:
“ Ngươi không thấy hắn mặc mỗi cái quần cộc à, vừa chạy vừa nhỏ máu, không nhìn rõ bị thương ở đâu, nhưng chắc là không nhẹ.”
“ Sao hắn giúp chúng ta nhỉ?”
“ Ai bảo giúp chúng ta? Người Dương đại ca không đánh được thì tất nhiên Tào Phương cũng không đánh được, hắn chỉ làm chuyện chúng ta đang làm thôi.”
Tiểu Xảo Nhi ngồi im lặng một lúc, ngập ngừng mấy lần, rốt cuộc lấy quyết tâm nói:” Trò này càng ngày càng nguy hiểm , chúng ta giúp Dương đại lang từ trước tới giờ cũng đã quá đủ trọn tình trọn nghĩa, vì sao còn phí hết tâm tư giúp hắn, hôm nay thiếu chút nữa liên lụy tới đám đệ muội.”
“ Còn vì sao à, vì đám khốn kiếp các ngươi, với cái tính của ngươi, sớm muộn cũng bị Bao Chửng chặt đầu.” Thiết Tâm Nguyên bực mình nói:” Tới khi đó Dương đại ca chính là cọng cỏ cứu mạng của ngươi, ít nhất có thể biến tội danh chặt đầu thành đi đầy tám ngàn dặm. Dù đi đầy bao xa vẫn có cách quay về, chứ đâu mà rụng thì không cách nào nối lại được đâu.”
Tiểu Xảo Nhi không phục:” Ngươi cho rằng ta sẽ bị chặt đầu à, chuyện ngươi làm bao nhiêu đầu mới đủ?”
“ Ít nhất lão tử không bị chặt đầu một cách ngu ngốc vì đi ăn trộm mấy bình rượu.”
Tiểu Xảo Nhi nhảy xuống đất rống lên:” Quân khốn kiếp, đã hứa không nhắc chuyện đó nữa cơ mà ...”