Ngân Hồ

Chương 171: Chạy, chạy nhanh lên.

Chương 171: Chạy, chạy nhanh lên.


Đông Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào chẳng phải tìm dê thế tội, khôi thủ e sẽ bị đày tới biên châu hiểm ác nhất nhậm chức, Dương Hoài Ngọc nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “ Ta vẫn muốn tranh khôi thủ, ta không thể làm Mi Nhi thất vọng, khôi thủ phải là của ta ...”
Tên này hết cứu rồi.
Thủy Châu Nhi ăn no, cũng không bị tiêu chảy nữa, chui vào giường Tiểu Xảo Nhi ngủ ngon lành, Tiểu Xảo Nhi đợi nó ngủ say đi ra sân nói với Thiết Tâm Nguyên đeo túi sách chuẩn bị về nhà:” Ta định kiếm ít tiền, mua lấy cái nông trang ngoài thành.”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu tán đồng, vốn ngay từ đầu y cũng có ý định mua nhà ngoài thành, khi đó đám Tiểu Xảo Nhi ưa cuộc sống náo nhiệt nên rốt cuộc chuyển tới nơi này, trải qua chuyện hôm nay tên này có vẻ trưởng thành chu đáo hơn:” Ừm, thế cũng tốt.”
Tiểu Xảo Nhi thở hắt ra một hơi:” Ngoài ra ta cũng muốn tìm người chiếu cố đám Thủy Châu Nhi, trước kia lăn lộn đầu đường kiếm sống học quá nhiều thói xấu, tiếp tục lăn lộn ngoài đường thì không sao, nhưng hôm nay ta chợt nhận ra, nếu tính cách này không sửa đổi sẽ có rất nhiều chuyện.”
“ Ra ngoài thành sống hoàn cảnh bớt phức tạp hơn, để chúng dần dần làm quen lại.”
“ Nhưng mà chớ tìm người ở nha nhân, đều là hắc hộ, không đáng tin đâu.” Thiết Tâm Nguyên gãi đầu rầu rĩ:” Tìm đâu ra người đáng tin bây giờ?”
Dương Hoài Ngọc nhổm dậy nói:” Chuyện này để ta lo, mấy năm qua nhà ta có quá nhiều bộ khúc, đã vượt qua giới hạn mà tước vị cha ta có thể dung nạp, lão tổ tông vì chuyện này mà lo bạc tóc. Giờ nhiều bộ khúc không có việc mà làm, mẹ ta lại không dám tùy tiện giải tán họ, một lo làm nguội lòng những người đi theo đã lâu, tương lai xuất chinh không ai chịu ra sức.”
Thiết Tâm Nguyên vỗ tay:” Hay lắm, chúng ta không cần nông trang kiếm ra tiền, đủ nuôi đám đệ muội là được, đợi vài ba năm nữa chúng trưởng thành rồi thì không còn lo nữa.”
Trong đám trẻ con ở ngõ Phá La, Thiết Tâm Nguyên chỉ lớn tuổi hơn Thủy Châu Nhi, nhưng mọi người đều không thấy y dùng giọng điệu đại ca này có vấn đề. Tiểu Xảo Nhi giục:” Vậy huynh mau đi làm đi, ta kiếm tiền.”
Dương Hoài Ngọc cười nhạt:” Các ngươi nghĩ có tiền là mua được nông trang gần Đông Kinh à? Không đi nghe ngóng xem đất quanh đây của nhà ai, mấy ngày trước Mi muội cũng muốn mua đất mà không mua được, không ai muốn bán hết.”
Tiểu Xảo Nhi không hiểu:” Tô Mi nói Tông Chính phủ đang bán đất mà, sao không mua được?”
“ Người ta chỉ nói miệng thế thôi, từ sau chuyện Nguy lâu, Triệu Duẫn trốn trong phủ không ra ngoài nửa bước, nghe nói bị bệ hạ cấm túc, lý do là xoa hoa cùng cực, cho nên mới đánh tiếng bán đất, làm ra vẻ mình đã hối lỗi cho bệ hạ xem.”
“ Người ta thánh sủng vẫn còn, chỉ cần Tông Chính phủ không gây chuyện nữa, sự kiện Nguy lâu sẽ dần chìm xuống, giờ ai tới hỏi mua đất là tát vào mặt Triệu Duẫn, ai dám đi?”
Tiểu Xảo Nhi nghe vậy đột nhiên hét lớn, vỗ đầu một cái vào phòng.
Thiết Tâm Nguyên biết tên này đang hối tiếc vì lần trước thất bại, nếu Tông Chính phủ mà nổ, Triệu Duẫn không muốn bán đất cũng không được. Hiện y cũng không có cách nào khác vẫy tay chào Dương Hoài Ngọc trở về.
Đi trên phố nhìn đủ các loại cửa hiệu, có thể thấy mã não Hà Trung, bảo thạch của nước Sư Tử, gỗ thơm của Giao Chỉ, diêu ưng của Nữ Chân, muối của đông hải, đồ da Thổ Phồn, cho dù những nước xa hơn nữa như Đại Thực, Chiêm Thành rồi Châu Phi cũng có đặc sản bán ở kinh thành.
Thiết Tâm Nguyên vẫn không hiểu lối tư duy của người Tống với ruộng đất, dấu chân của người Tống đã sắp phủ khắp địa cầu, sao vẫn si mê với mảnh đất dưới chân như thế, lợi nhuận đất đai sản xuất ra không bằng thợ thuyền, buôn bán, vậy mà người ta vẫn đổ xô mua đất.
Vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, bất tri bất giác Thiết Tâm Nguyên tới ngự nhai đặt Tông Chinh phủ, nơi này cách đường Hoàng Thành cũng không xa, qua ngã rẽ là tới rồi.
Cái cột màu đỏ giống như tảng đá giữa dòng nước, chia dòng người làm hai, Thiết Tâm Nguyên không cần tốn công động đậy cũng được sóng người đẩy sang bên phải.
Đường bên trái là xe ngựa kéo gạch đá, xếp thành một đội rất dài, đợi vào Tông Chính phủ từ cửa bên.
Khi Thiết Tâm Nguyên đi xuyên qua con đường dài hai dặm thì qua những lời đàm thoại của bách tính biết được Tông Chính phủ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Một tháng trước hoa sen ngàn năm không tàn của Tông Chính phủ héo rũ toàn bộ, qua điều tra là do do Chu Tước hỏa quá thịnh, địa nhiệt bốc dầu mà ra.
Theo lời thiên sư Long Hổ môn nói, hoa sen nở giữa mùa đông vốn đã trái luật trời, một hai năm không sao, hoa sen ở Tông Chính phủ liên tục mấy chục năm nở liên tục. Thanh Long Giáp Ất Mộc quá thịnh, khiến Chu Tước hỏa dưới đất không cách nào phát tiết, tích lũy lâu ngày mới thành thế Chu Tước đốt trời, cỏ cây khô héo là biểu hiện Chu Tước hỏa đang hình thành.
Thế lửa hừng hực, giống như nước lũ, chỉ có thể khơi dòng chứ chẳng thể ngăn chặn, cần phải tiết khí dầu trong đất mới đạt được âm dương điều hòa, ngũ hành cân bằng, từ đó thúc đẩy sinh cơ đất đai, đạt được cục diện cỏ cây phát triển.
Nay công tượng đang dẫn nước trong ao đi, chuẩn bị xây một tế đàn.
Thiết Tâm Nguyên rất muốn biết Long Hổ thiên sư làm sao để rút hơi dầu đã ngấm vào bùn, nếu làm được, coi như y mở mắt về thế giới này.
Đến khi nhìn thấy từng xe than chuẩn bị đưa vào Tông Chính phủ, y biết vị thiên sư kia chuẩn bị làm gì rồi, con bà nó chứ, chuồn gấp thôi, đây không phải chỗ ở lâu.
Đại môn Tông Chính phủ dán phù triện màu vàng, đó là cách Long Hổ thiên sư mượn lực của thiên địa, bên cạnh còn có tờ giấy đỏ, viết bốn chữ như phượng múa rồng bay --- Chính Dương Đại Cát.
Dòng người đông nghìn nghịt tới đây chính là để xem thiên sư làm phép, nghe nói mỗi lần thiên sư làm pháp sự, phàm là người ở đạo tràng đềi được tịnh hóa, nhất là khi mượn Bính Đinh hỏa của phương nam ...
Chỉ kẻ có tội nghiệt mới mong tịnh hóa, chứ tâm địa thông thấu như hoa sen rời nước như Thiết Tâm Nguyên thì không cần.
Chạy thật xa, đến khi thở hồng hộc mới dừng lại, ngước mắt lên, Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ chán cảnh hoàng hôn ở Đông Kinh, dưới vầng mặt trời dần mở đi, mái cong của Chung Cổ lâu, cột đá lớn trước cổng hoàng cung, đều biến thành một sắc màu trang nghiêm, khiến người ta nhìn có cảm giác quỳ bái.
Hoàng hôn chim về tổ, người về nhà, Thiết Tâm Nguyên vừa đi qua cửa thì thấy một thanh bào lão nhân ngồi đường hoàng uống trà bên bàn, mẹ ở đằng sau, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất