Trở về Hồ Điệp gia tộc, tình huống không giống như vậy, Dương Minh đang cười khổ không ngừng.
Vốn dĩ đến đây để từ hôn không có khó khăn gì, gần thành công rồi, đột nhiên lại nổi sóng gió lên, em gái của Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy đột nhiên xuất hiện!
Tuy rằng cái này đối với Phương Thiên, chắc chắn là một chuyện vui không thể nghi ngờ gì, ông già này trước đó đã chết vợ rất lâu rồi, bây giờ gặp lại Vương Nhược Thủy, khẳng định là sẽ hâm lại tình cũ, nhưng mà đối với Dương Minh, lại biến thành một chuyện đau đầu.
Vương Nhược Thủy rất cố chấp, căn bản là không nghe mình giải thích, vô luận là thế nào cũng bắt mình phải luận vỗ, hơn nữa, cho dù là thắng hay thua, thì kết quả cuối cùng đều giống như nhau.
Dương Minh đau đầu, ngồi xoa hai huyệt Thái Dương của mình, không biết Phương Thiên, Vương Tung Sơn và Vương Nhược Thủy ba người đã giao lưu thế nào rồi, Dương Minh muốn dùng dị năng để kiểm tra động tĩnh của ba người một chút, nhưng mà nghĩ lại thấy thôi.
Ba người này đã lâu không gặp, khả năng bàn về chuyện của mình là rất bé, chắc hẳn là sẽ nói về chuyện cũ, mà chuyện của bọn họ Dương Minh mặc kệ, chờ buổi tối gặp lại Phương Thiên sẽ thương lượng đối sách.
Trong cùng thời gian đó, trong phòng sách của Vương Tung Sơn, Vương Tung Sơn và Phương Thiên hai người đang kích động ngồi trên ghế sô pha, nhìn Vương Nhược Thủy đang rất bình thản.
"Em gái, đã lâu như vậy, tại sao em không báo tin cho anh? Anh còn tưởng em đã." Nói đến đây, bởi vì kích động, cho nên giọng nói của Vương Tung Sơn trở nên nghẹn ngào.
Nhìn thấy bộ dáng kích động của Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy thở dài yếu ớt, biểu tình bình thản trước đó cũng không khỏi thay đổi:
"Em. em vốn muốn chết, nhưng lại được một vị tiền bối cứu lên, lúc sau còn muốn chết, nhưng mà không thể nào hạ quyết tâm được"Phương Thiên và Vương Tung Sơn nghe Vương Nhược Thủy nói xong, trong lòng đều cả kinh, nếu không phải là do cơ duyên xảo hợp, Vương Nhược Thủy được người ta cứu, hai người sẽ không còn được thấy Vương Nhược Thủy nữa. Vương Nhược Thủy đã chết một lần nhưng không được, còn muốn chết nữa, sợ rằng không dễ dàng.
Trong lòng con người luôn là thế đó, khi đi tự sát mà không chết được, rất khó quyết tâm tự sát lần hai, đây là lẽ thường tình của con người.
"không chết là chết rồi, không chết là tốt rồi" Có thể thấy rằng, hôm nay Vương Tung Sơn gặp lại Vương Nhược Thủy, bản thân không kìm hãm được sự khẩn trương trong lòng.
"Xin lỗi anh." Vương Nhược Thủy tuy rằng đã gần bốn mươi, nhưng mà sống cuộc sống ẩn cư, tâm tính cũng chỉ dừng lại ở tuổi hai mươi. Lúc này thấy Vương Tung Sơn lo lắng cho mình, không khỏi rung động, lộ ra vẻ nhu nhược của con gái.
"Nhược Thủy, thật ra, người nói xin lỗi nên là anh" Phương Thiên thở dài, nhìn Vương Nhược Thủy trước mắt, nhớ về những chuyện của hai mươi năm trước.
Vương Nhược Thủy không đáp lại lời củ Phương Thiên, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, hẳn là trong lòng bà ta vẫn còn hận Phương Thiên, nhưng mà, trong cái hận cũng có cái yêu, không có yêu thì hận từ đâu đến? Nếu Phương Thiên chỉ là một người xa lạ, thì hận và yêu có liên quan gì đâu?
Phương Thiên thấy Vương Nhược Thủy không trả lời mình, xấu hổ cười cười, mặt già đỏ lên, nhìn về hướng Vương Tung Sơn cầu cứu.
Vương Tung Sơn cũng vừa hận vừa tức lão già Phương Thiên này, nhưng lại không tránh được, lúc đầu là hắn ta buộc em gái mình tự sát, nhưng mà mình lại có quan hệ tốt nhất với hắn. Bây giờ, Vương Nhược Thủy đã trở về, như vậy thì khúc mắc trong lòng Vương Tung Sơn cũng đã được giải, cũng không còn oán hận Phương Thiên cái gì. Ngược lại nghĩ rằng, nếu có thể tác hợp cho Phương Thiên và Vương Nhược Thủy đến với nhau, vậy quả thật là một chuyện thú vị.
Cho nên, Vương Tung Sơn nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Phương Thiên, đành phải nói một câu giảng hòa:
"Nhược Thủy, lần này trở về, không đi nữa chứ?""Nhìn tình huống đã" Trong lòng của Vương Nhược Thủy đương nhiên là không có đi, nhưng mà đàn bà hay con gái đều có sự rụt rè cả, nhất là trước mặt Phương Thiên, bà ta cũng không dám khẳng định cái gì.
"Vậy thì đừng đi" Phương Thiên nghe thấy Vương Nhược Thủy không có ý trực tiếp cự tuyệt, trong lòng nhất thời vui vẻ, ông ta cũng đã là loại cáo già thành tinh rồi, khi còn trẻ thì bị suy nghĩ chung tình trong tình yêu quấn lấy cái não, nhưng bây giờ đương nhiên sẽ không tái phạm lại sai lầm này rồi. Nếu Vương Nhược Thủy đã không kiên quyết, vậy thì Phương Thiên dễ giải quyết hơn.
"Tôi có đi hay không, có liên quan gì đến anh? ' Vương Nhược Thủy trừng mắt nhìn Phương Thiên.
Phương Thiên không hề nổi giận, nãy giờ Vương Nhược Thủy không nói với ông ta một câu, coi như là ông ta không tồn tại vậy. Nhưng bây giờ đã chịu nói chuyện, đã là một tiến bộ không nhỏ rồi, cho nên bất luận là Vương Nhược Thủy nói cái gì, Phương Thiên cũng đều rất vui.
"Em đi đến Trung Quốc chưa? Anh mang em đi?
" Phương Thiên vừa cười vừa nói.
"Xin lỗi, mấy năm nay tôi đã đi rồi
" Vương Nhược Thủy nhàn nhạt nói, trực tiếp từ chối lời đề nghị của Phương Thiên.
"Vậy cũng không sao, chúng ta có thể đi du lịch thế giới, đến địa phương khác cũng được
" Phương Thiên lúc này cũng không còn biết cái gì gọi là mặt mỏng cả, cơ hội này nếu không biết nắm bắt, vậy thì trở về sẽ bị Dương Minh cười chết.
"Không biết!
" Vương Nhược Thủy nhíu mày, tựa hồ như thấy phiền vì bị Phương Thiên lải nhải, quay đầu nói với Vương Tung Sơn: "Phòng của em còn chứ? Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi
"
Phương Thiên cũng không quan tâm đến việc bị Vương Nhược Thủy bỏ qua, tuy rằng thái độ của Vương Nhược Thủy vẫn không tốt như cũ, nhưng mà cái câu" không biết
" ấy đã biểu đạt tâm ý của bà rồi. Nếu bà ta thật sự không muốn phát sinh quan hệ với Phương Thiên, như vậy có thể trực tiếp từ chối, căn bản là không cần phải nói là" không biết
".
"Vẫn còn, để anh tiễn em đi
" Vương Tung Sơn đứng lên, Phương Thiên cũng vội vã đứng lên, chuẩn bị tiễn Vương Nhược Thủy ra ngoài.
"không cần, em tự đi.
" Vương Nhược Thủy hít sâu một hơi, bây giờ trong lòng của bà cũng rất loạn, khi trở về, chỉ muốn tham gia vào hôn lễ của cháu gái, nhưng mà, thật sự là như vậy sao? Vương Nhược Thủy lắc đầu, có thể, ở tận sâu trong lòng, mình vẫn còn muốn gặp lại Phương Thiên, nhưng mà khi gặp mặt rồi, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Là hận hắn, không để ý đến hắn, hay? Vương Nhược Thủy đã khổ luyện bản lĩnh, vốn định trở về giết chết Phương Thiên, giết chết cái tên vong ân phụ nghĩa này, nhưng mà không biết tại sao lại biến thành luận võ với đồ đệ của Phương Thiên!
Ngay cả Vương Nhược Thủy cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Trước đó khi đứng ở cửa, mình vẫn còn hiên ngang kêu đệ tử của Hồ Điệp gia tộc gọi Phương Thiên ra, trong lúc đó, thật sự còn muốn giết Phương Thiên để rửa mối hận bị từ hôn năm xưa.
Nhưng mà, nhìn thấy từ trong Hồ Điệp bảo đi ra không chỉ có một mình Phương Thiên, còn có anh hai Vương Tung Sơn cùng với đồ đệ của Phương Thiên là Dương Minh! Trong giây phút hỗn loạn ngắn ngủi ấy, đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch của Vương Nhược Thủy! Khi nghe thấy Dương Minh muốn từ hôn, Vương Nhược Thủy trực tiếp đem hết tức giận oán hận đổ lên trên đầu Dương Minh. Nhưng mà sau khi theo Phương Thiên và Vương Tung Sơn vào trong Hồ Điệp bảo, tâm tư muốn giết Phương Thiên cũng đã biến mất hết, biến thành một tình cảm phức tạp một lời không thể nào nói hết được.
Mình, thật sự muốn giết hắn sao? Hình như không có ý này! Vương Nhược Thủy nghe Phương Thiên nói nhảm bên cạnh, trong lòng cũng trở nên hỗn loạn, vì thế cần một chổ nghỉ ngơi.
"Cái này.
" Vương Tung Sơn do dự, rồi dừng bước lại, Vương Nhược Thủy ở đây hơn hai mươi năm, cho nên vô cùng quen thuộc với địa hình của Hồ Điệp bảo.
"Phương lão đầu, tôi thật không ngờ, Nhược Thủy còn có thể trở về
" Vương Tung Sơn thở dài, nhưng mà trên mặt cười khổ không ngừng. Tuy rằng Vương Nhược Thủy đã biến mất hai mươi năm, Phương Thiên và ông ta cũng không đề cập đến vấn đề này, nhưng mà không có nghĩa là hai người đã quên sự tồn tại của người này!
không nhắc đến Vương Nhược Thủy, thứ nhất là sợ khi nhắc đến, hai người sẽ thương tâm. Thứ hai là cũng bởi vì, chuyện này dù sao cũng là do Phương Thiên tạo thành, nếu Vương Tung Sơn nhắc đến, sẽ khó tránh khỏi việc làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai người.
Nhưng bây giờ Vương Nhược Thủy đã trở về, hai người cũng không còn sợ cố kỵ đó nữa, Phương Thiên cũng đặc biệt hưng phấn ;" Hắc hắc, lần này là song hỷ lâm môn rồi
"
Vương Tung Sơn nghe thấy Phương Thiên nói là song hỷ lâm môn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng mà ngay lập tức hiểu được ý tứ của ông ta. Dương Minh và Vương Tiếu Yên là một đôi, còn lại dĩ nhiên là Phương Thiên và Vương Nhược Thủy rồi.
"Phương lão đầu, tôi nói cho ông biết, hạnh phúc nửa đời sau của em gái tôi, phải dựa vào ông. Lần này ông đừng để cho tôi thất vọng" Vương Tung Sơn nhìn Phương Thiên, biểu tình trở nên nghiêm túc.