Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1424

Dương Minh cười nhạt một tiếng nhưng chưa vội động thủ mà khoanh tay chờ đợi.

"Đợi một chút…" Lúc này một gã trung niên đeo kính ngồi trong chiếu bạc lên tiếng, đưa ngăn gã đầu trọc đang định lao tới.

"Khào ca, tiểu tử này..." Gã đầu trọc không phục nhưng chưa dám hành động.

"Trọc, mày im miệng cho tao.!" Trung niên treo kính được kêu là Khào ca phát ra thanh âm khèn khẹt khó nghe khiến gã đầu trọc lập tức ngậm miệng, xem ra Khào ca cầm đầu mấy người này.

Dương Minh thầm tính tạm thời lưu lại Khào ca. Đề phòng trường hợp gã người da trắng trên lầu không biết Hán ngữ. Lúc sau muốn tìm hiểu tung tích Mộng Nghiên cũng khó.

"Mày là ai? Tới nơi này có mục đích gì?" Khào ca đưa tay dỡ mắt kính cẩn thận nhìn Dương Minh đồng thời lãnh đạm hỏi. Đương nhiên hắn không coi tiểu tử này vào đâu, ngăn trở gã đầu trọc là muốn hỏi qua một chút.

Dương Minh thấy Khào ca này cũng là một kẻ tinh minh. Trước khi động thủ còn biết thám thính đối phương, song kẻ nào dám động đến Mộng Nghiên thì đúng là cụ ông chê mạng dài!

"Tao là người như thế nào mày không cần biết." Dương Minh thản nhiên nói: "Tao vốn định lấy mạng tất cả tụi bay nhưng hiện tại tao thấy mày, mày đó Khào ca, mày còn có chút tác dụng nên để lại. Hiện tại để tao tiễn bọn kia lên đường."

"Tao kháo, thằng nhãi con, mày là cái thứ gì hả? Mày mạnh miệng như vậy không sợ đau đầu lưỡi à? Con mẹ nó, lúc bố mày ra ngoài tung hoành tứ phương mày đang còn bò trên nhà trẻ con ạ!" Gã đầu trọc nghe xong nhất thời giận tím mặt, cũng không quản lệnh của Khào ca, định nhảy ra đấm cho thằng nhãi kia một quả.

Nhưng Khào ca lại khoát tay áo, ý bảo gã đầu trọc chờ thêm một chút, sau đó hắn nheo mắt nhìn Dương Minh nói: "Tao hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc mày là ai và tới nơi này nhằm mục đích gì! Nếu mày không nói, vậy xin lỗi không quản mày có thân phận gì, mày thuộc thế lực nào, hôm nay chỉ có thể nằm lại đây."

Khào ca vốn không phải loại mãng phu như gã đầu trọc, hắn thấy Dương Minh lạ mặt không phải người ở vùng này. Cách ăn mặc tuy bình thường nhưng khẩu khí hung hăng càn quấy. Rất có thể là công tử của một thế lực lớn nào đó, ỷ vào thân phận của cha chú không biết trời cao đất rộng, muốn xông vào đến Kim Ưng bang làm càn để nổi danh.

Nếu thực là vậy thì tuy không thích nhưng Khào ca sẽ gọi điện bảo người nhà hắn đón trở về, cho người ta một chút thể diện nói không chừng sau này còn chỗ tốt.

Còn nếu Dương Minh không nói thì hắn cũng giả bộ hồ đồ, đem tiểu tử này giết đi rồi quẳng xác xuống sông cho cá ăn. Vậy là gọn ghẽ!

"Mày muốn thăm dò thế lực sau lưng tao sao?" Dương Minh sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Khào ca đây? Hắn hờ hững cười nói: "Bất quá khiến mày thất vọng rồi, nhà tao cũng không phải ở Hải thị này, cũng không có anh em bạn bè lợi hại gì, chỉ mình tao tới nơi này."

"Ồ?" Nghe xong lời này Khào ca lộ vẻ khó hiểu, đoán không nổi mục đích của đối phương! Mẹ kiếp, nói như vậy không phải hắn tới tìm chết sao! Nhưng nhìn tiểu này đâu có vẻ bị thần kinh. Rốt cuộc là có âm mưu gì?

"Như thế nào? Sợ tao có âm mưu gì chăng?" Dương Minh nhìn vẻ chần chờ của Khào ca, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Với những con kiến hôi như chúng mày tao đều thành thật, cần gì phải phí công nghĩ ngợi cho mệt óc."

Đến lúc này thì vẻ mặt Khào ca trở nên âm tình bất định mà Dương Minh cứ khoanh tay cười cợt. Khào ca do dự một hồi rồi phất tay" Động thủ giết hắn."

"Được, Khào ca!" Gã đầu trọc sớm đã nhịn không nổi, hắn liền nhảy ra ngoài vung quyền đánh vào huyệt thái dương của đối phương, mồm thì quát lớn: "Thằng nhóc, mày khác gì một con chuột, hôm nay bố mày phải cho mày biết cái gì gọi là thiên lôi sét đánh!"

"Là sao?" Dương Minh không thèm để ý quyền của hắn cười nhạt nói: "Sét ở nơi nào? Sao tao không thấy?"

"Mày..." Gã đầu trọc càng thêm tức giận, gia tăng sức mạnh cùng tốc độ trên quả đấm. Có điều còn chưa mắng xong thì con mắt trợn trừng, thân hình ngã rầm trên mặt đất cùng tắt hơi, bất quá thi thể vẫn giữ nguyên bộ dáng khi ra quyền.

"Mấy thằng này cùng tiến lên!" Khào ca thấy vậy thì không ngờ, hắn mới thấy Dương Minh tùy tiện phất tay một cái mà gã đầu trọc đã ngã lăn trên mặt đất. Tuy vậy hắn chỉ cho rằng gã đầu trọc chỉ hôn mê bất tỉnh

"Tuy vậy tiểu tử này có chút tà môn, chúng mày chú ý một chút. Thằng Trọc vừa bị ám toán!"

Mấy tên kia đương nhiên cũng nghĩ là Trọc mới hôn mê, nhanh chóng tản ra vậy Dương Minh lại:

"Thằng nhóc thức thời thì mau chịu trói, đừng tưởng thủ đoạn vừa rồi sẽ hữu dụng lần nữa!" Một gã mặt sẹo cảnh cáo nói: "Chúng tao nhiều người như vậy xem mày có làm hôn mê hết được không, đừng trách chúng tao không khách khí!"

"Là sao? không khách khí thì sao?" Dương Minh thản nhiên nói: "Thúc thủ chịu trói cũng được, nhưng trong mắt tao đánh ngã bọn mày còn đơn giản hơn."

"Muốn chết! đừng trách tao…ặc?!" gã mặt sẹo còn chưa dứt lời đã cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cổ họng phát ra một tiếng kêu, sau đó thân thể té xuống giống hệt gã đầu trọc!

Hai người còn lại biến sắc đang muốn xông vào thì nhất thời toàn thân mất đi cảm giác, cũng rảo bước tới tử vong điện.

"Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ nổ súng!" Tận dụng lúc này Khào ca giơ một khẩu súng lục đen thùi nhắm vào Dương Minh.

"Sao? Chuẩn bị nổ súng à?" Khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia cười lạnh khinh thường. Trong khi đánh ngã mấy tên kia hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Khào ca này. Thấy hắn móc súng lục ra Dương Minh cũng không cản, với nhãn lực cùng thân thủ hiện tại hắn vốn không sợ cái thứ đồ chơi này.

"Mày dùng tà môn gì mà khiến tất cả bọn chúng hôn mê như vậy?" Lúc này Khào Ca hiển nhiên kiêng kị Dương Minh nắm chặt súng cẩn thận đứng lên.

"Hôn mê cái gì? Tất nhiên là tất cả đã ra đi về chầu ông bà ông vải!" Dương Minh thản nhiên nói: "Tao đã nói qua chẳng lẽ mày không nghe rõ sao? Con mắt mày để ở đâu mà không nhìn thấy chúng chết sạch rồi hả?"

Đương nhiên Khào ca vẫn không thể tin bọn kia đã chết, hắn gằn giọng uy hiếp: "Cho mày cơ hội cuối cùng để nói mục đích tới đây cùng xuất thân, nếu không lát nữa tao đem thi thể mày ném cho cá ăn, xem có ai tra được mày mất tích ở đây không!"

"Được rồi, cứ nghĩ như vậy đi." Dương Minh không coi sự uy hiếp vào đâu mỉm cười: "Thực ra lức này tao cũng có chuyện muốn nói."

"Hừ, hy vọng đáp án có thể khiến tao thay đổi chủ ý." Khào ca thấy Dương Minh rốt cục chịu mở miệng, nhất thời hắn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải kiêng kị phía sau Dương Minh có thế lực to lớn thì hắn đã sớm nổ súng từ lâu!

"Ngày hôm qua có phải bọn bay tới Tùng Giang bắt cóc hai cô gái họ Trần?" Dương Minh thản nhiên hỏi.

"Mày tới là vì bọn họ?" Khào ca sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc: "Vậy ra mày tới từ Tùng Giang?"

"Không sai, tao tới là vì hai cô gái đó, hiện tại mày đã biết rồi nhé" Dương Minh cười nhạt, bất quá Khào ca còn chưa có động tác gì thì một thanh phi đao quỷ dị từ cổ tay áo hắn bắn nhanh ra.

"A…!" Tiếng la thảm của Khào ca đột ngột vang lên, chỉ thấy bàn tay phải cầm súng của hắn đã không cánh mà bay, khớp tay đang tuôn ra máu tanh đỏ lòm.

"Không ngờ phi đao của Chỉ Vận lại hữu dụng vậy! Tiểu đao này cũng sắc bén a, chẳng trách lúc ấy khiến đám người e sợ như vậy." Dương Minh lầm bầm lắc đầu.

Cộp một tiếng, phi đao cắm vào cái bàn làm việc sau lưng Khào Ca, mà bàn tay phải cầm súng của hắn đã rơi trên mặt đất!

"Hì, thông cảm nhé, là tao sợ súng của mày mà nổ thì tao chết mất, nên đành phải hủy tạm bàn tay của mày!" Dương Minh nhìn Khào ca cười hì hì, bộ dáng ra vẻ vô hại.

"Mày …Xem như mày lợi hại!" Khào ca cũng là loại người tàn nhẫn, tuy rằng bàn tay phải bị cắt đứt khiến hắn đau tới cắn răng ứa máu, toàn thân run rẩy bần bật nhưng hắn vẫn dùng tay còn lại xé một tấm vải áo sơ mi băng vết thương, rồi đưa mắt hận ý nhìn Dương Minh tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống!

Lại thấy Dương Minh nhíu mày: "Bọn mày dám đụng đến người yêu của tao thì phải trả cái giá này."

"Ả kia là tình nhân của mày?.A… Rốt cuộc mày là ai? Không phải cảnh sát Tùng Giang?" Khào ca nén đau la lên, hoảng sợ nhìn Dương Minh!

"Hắc hắc, đương nhiên tao không phải cảnh sát!" Dương Minh bĩu môi: "Xem ra chỉ số thông minh của mày hơi thấp, nếu là cảnh sát thì ngu gì mà độc thân tới nơi này? Mày đã gặp qua cảnh sát nào làm anh hùng đơn thân độc mã đi bắt cướp chưa?"

"Thân thủ của mày..." Lúc này Khào ca đã trở nên vô cùng hoảng sợ. Chỉ e lần này Kim Ưng Bang đã đụng phải tảng đá lớn! Tên này lạ không phải cảnh sát, tàn nhẫn vô cùng. Lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng!

Không phải nói cô bé kia là con gái cảnh sát trưởng sao? Sao bạn trai của nó lại như ma vương giết người không ghê tay vậy?

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng không chớp mắt khi động thủ của thằng này, căn bản chính là giết người như cơm bữa, rốt cuộc là chuyện này là thế nào?

"Tao cũng không ngại nói cho mày biết, tao là một gã sát thủ. Không kể Kim Ưng bang cũng tốt mà Hắc Ưng bang cũng được, dám động người yêu của tao thì chỉ có một kết cục, toàn bộ chúng mày đều phải chết."

"Sát thủ?!" Khào ca thân là xa hội đen, tự nhiên biết sát thủ là hạng khủng bố như thế nào, không ngờ gã thanh niên này lại là sát thủ trong truyền thuyết!

"Sát thủ đại gia! Tại hạ chính là chó săn bán mạng Hắc Ưng bang mà thôi, lệnh bắt nữ nhân của ngài cũng là ở trên ban xuống, tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, xin tha cho tôi!" Khào ca nghĩ đến vận mệnh của mình mà muốn khóc thật to, sớm biết vậy sáng nay đã đi mua bảo hiểm nhân thọ cùng quan tài!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất