"Hả??" Phạm Kim Triết nghe Dương Minh nói xong liền đần thối ra, hắn vốn nghĩ, chỉ cần hỏi rõ bạn của Dương Minh làm sao mà chết, đến lúc đó mình cẩn thận mà tránh thì có thể ngăn ngừa được chuyện đó. Nhưng nghe lời nói của Dương Minh thì hình như là nguyên nhân nào cũng có, chết vì bị xe đâm, bệnh mà chết, đi bộ không cẩn thận vấp ngã chết, càng dã man hơn nữa là đi xe máy đâm vào lề đường bị ung thư mà chết…(thằng này bốc phét kinh quá)
Đâm vào lề đường mà cũng bị bệnh ung thư? Cái này cũng không đúng với khoa học a? Nhưng nói đi nói lại, cái kiểu âm hồn này vốn cũng không có trong khoa học, từ trước đến nay Phạm Kim Triết cũng không tin, nhưng hôm nay nghe thấy Dương Minh nói rất chính xác ý nghĩ trong đầu của mình ra, Phạm Kim Triết không thể không tin trên thế giới này thật sự có sự tồn tại của quỷ thần.
Vậy theo lời nói của Dương Minh thì mình có làm cái gì cũng vô dụng sao? Chỉ có thẻ ở trong nhà không ra ngoài sao? Không đúng, theo cách nói của Dương Minh thì ở trong nhà cũng có thể bị bệnh mà chết. Vậy không phải là mình chết chắc rồi sao? Nghĩ đến đây, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Phạm Kim Triết rơi xuống, hắn sợ hãi đến toàn thân ướt sũng.
"Oan hồn lại vừa nói với tôi." Dương Minh dí dỏm nhìn Phạm Kim Triết một cái, sau đó rất nghiêm túc nói.
"A? Oan hồn lại nói cái gì vậy?" Phạm Kim Triết vội vàng hỏi, muốn xem xem sự việc có chuyển biến gì không
"Oán linh vừa rồi lại nói, anh đừng nghĩ đến nghĩ đến những việc vô nghĩa nữa, anh có làm cái gì cũng vô dụng, trốn ở trong nhà không ra ngoài cũng không được, anh chết chắc rồi." Dương Minh nói.
"Á…" Phạm Kim Triết thảm thiết kêu lên, hai chân mềm nhũn, quì xuống đất, thân hình cũng không tự làm chử được mà phủ phục xuống đất dập đầu liên tục xuống sàn nhà, trong mồm không ngừng lẩm bẩm:
"Oan hồn a, cầu xin ngài, tha cho tôi đi, tôi vẫn chưa muốn chết a.Tôi mạo phạm đến ngài chỉ là vô ý thôi, ngài ngàn vạn lần đừng đến tìm tôi a.Tôi thực là vô tâm mà, ngài đại nhân đại lượng đừng tính toán gì vời tiểu nhân vật như tôi có được không vậy…" Phạm Kim Triết nước mắt nước mũi ròng ròng, cực kì thê thảm.đầu cũng đã bốc khói lên rồi.
Nếu như nói, lúc trước đối với oan hồn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc Dương Minh lần thứ nói chính xác ý nghĩ trong lòng cuả hắn ra, Phạm Kim Triết không còn nghi ngờ gì nữa. Bởi vì trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy? Có thể đoán được lần thứ nhất lại có thể đoán được lần thứ hai nữa chứ? Lại nói mình và Dương Minh không có thù oán gì, nếu nói hai bên có mâu thuẫn thì cũng chỉ là câu nói đùa cửa miệng mà thôi, hắn cũng không tin Dương Minh là người nhỏ nhen diễn ra một vở kịch để hù dọa mình.Vì vậy Phạm Kim Triết đã tin rồi, hắn thật sự tin rằng oan hồn đã chuyển lời cho Dương Minh, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích nổi, vì vậy oan hồn này cũng có thể là tồn tại vậy.
Phạm Kim Triết cũng không để ý gì đến cái phong độ gì nữa, trước mặt Triệu Oánh mất mặt thì mất mặt đi, không có gì quan trọng bằng tính mạng của mình, không còn mạng thì cho dù có được mỹ nữ cũng chẳng có ích gì.
Phạm Kim Triết lúc này quì cũng được nửa tiếng, đầu dập xuống đất cũng đã rớm máu mới cẩn thận ngẩng đầu lên:
"Dương tiên sinh, oan hồn kia bây giờ nói gì? Có nói thấy tôi thật lòng nhận lỗi như vậy mà tha cho tôi không?""Oan hồn không nói gì cả." Dương Minh xòe tay vẻ mặt đồng tình và không biết làm sao nói.
"A? Cái gì cũng không nói?" Phạm Kim Triết há hốc mồm.mình vừa rồi đã không ngừng nói 1 tràng cũng là muốn oan hồn đồng tình và tha thứ cho mình, vậy mà oan hồn một câu cũng không nói là tại sao?
"Đúng vậy." Dương Minh gật gật đầu.
"Vậy…Ngài có thể cầu xin oan hồn được không?" Phạm Kim Triết cẩn thận hỏi.
"Phạm tổng, anh xem trọng tôi quá rồi, oan hồn là đẳng cấp cao cao tại thượng như thế nào? Tôi làm sao mà nói chuyện được với nó? Nếu không phải là nó ở bên người tôi hoặc là chủ động nói chuyện với tôi thì nó cũng chẳng làm gì. Mỗi lần đều là nó chủ động tìm tôi, tôi cũng không tìm được nó." Dương Minh thở dài nói.
"A.Như vậy à…" lần này Phạm Kim Triết ngây như phỗng, không ngờ mình hôm nay đen đủi như vậy, một câu nói sai liền đem đến một cái họa to như vậy.
"Phạm tổng, tôi cũng rất đòng tình với anh, nhưng tôi cũng không có cách nào cả, thì cũng giống như những người bạn trước kia của tôi, sau khi họ đắc tội với oan hồn, tôi rất muốn giúp bọn họ.Nhưng cái loại cảm giác vô lực, tôi nghĩ anh cũng biết.Tôi biết rõ ràng họ phải chết, nhưng không thể làm gì được…" Dương Minh đau khổ nhắm mắt lại nói:
"Anh có hiểu cái cảm giác này không?""Tôi…Tôi hiểu…" Phạm Kim Triết sầu thảm nói.
"Nếu anh đã biết, vậy thì tốt rồi. Anh yên tâm, nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì hàng năm tôi sẽ đốt tiền giấy cho anh." Dương Minh nghiêm sắc mặt nói.
"Tôi.Tôi biết, không cần nói nữa…" Phạm Kim Triết cũng không để ý đến việc tìm Triệu Oánh nữa, thần sắc hoảng hốt dứng dậy chạy nhanh ra khỏi phòng.
Dương Minh thay đổi dáng vẻ bi thương lúc trước thay vào đó là dáng vẻ cả người điềm tĩnh cực kì, đi qua đóng cửa phòng lại, sau đó nhẹ nhàng quay lại ngồi lên ghế sô pha:
"Kẻ làm phiền người khác cuối cùng cũng đi rồi, phá hỏng cả tâm tình của tôi.""Ha ha…" Tôn Khiết cuối cùng cũng không nhịn được mà cười to lên, lúc đầu còn bình thường, về sau cười đến chảy cả nước mắt:
"Em chưa thấy qua người nào ngu như thế, bị oan hồn dọa cho vãi hồn con chồn (), em thật không có lời gì nói nữa."Triệu Oánh vốn vẫn mang vẻ mặt ủ ê và rụt rè, lúc này cũng bị Tôn Khiết làm cho không nhịn được mà cười to lên.
"Có buồn cười như vậy không?" Dương Minh nhìn hai mỹ nữ, có chút phiền muộn nói.Mình có chỗ nào lừa gạt hại người chứ? Để dọa tên Phạm Kim Triết này mình đã hai lần phải dùng đến dị năng đấy chứ.
Bất quá, e rằng trong chuyện này chỉ có mình Phạm Kim Triết là hiểu được, Tôn Khiết và Triệu Oánh không biết được vì sao Phạm Kim Triết lại sợ hãi như vậy, là bị Dương Minh nói chúng suy nghĩ trong lòng của hắn, các nàng còn cho rằng ten Phạm Kim Triết này gan nhỏ như chuột nên mới sợ hãi như vậy.
"Sao lại không buồn cười? Thật không nghĩ đến tên Phạm Kim Triết này gan lại bé như vậy" Tôn Khiết cười một lúc cuối cũng cũng dần trở lại bình thường cảm khái nói:
"Triệu Oánh loại đàn ông như thế này thật không có cảm giác an toàn chút nào, lúc cậu mà gặp nguy hiểm thì hắn sẽ là người bỏ chạy đầu tiên, so với thỏ còn nhanh hơn! Vốn lúc trước mình cũng muốn cậu suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ xem ra vẫn là bỏ đi tốt hơn."Tôn Khiết không nói còn đỡ, vừa nói đến liền làm Triệu Oánh nhớ lại chuyện ngày trước.Nghĩ đến chuyện lúc trước mình và Dương Minh gặp cướp hắn đã không do dự gì mà nhảy ra đứng chắn trước mặt mình…Nói đến cảm giác an toàn, người đầu tiên mà Triệu Oánh nghĩ đến đó chính là Dương Minh. Còn như Phạm Kim Triết, Triệu Oánh cho dù là có nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Nghĩ đến chuyện lúc trước, trên mặt Triệu Oánh liền tự nhiên hiện ra thần sắc như trở về quá khứ, Triệu Oánh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyện đã qua rồi, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ.
"Mình hơi mệt, mình muốn về nhà nghỉ ngơi." Triệu Oánh nói.
"Hả? Vẫn chưa ăn cơm mà đã muốn đi rồi?" Tôn Khiết sững sờ, nhưng cũng liền hiểu ra là Triệu Oánh muốn trốn tránh cái gì đó, có lẽ nàng ta thấy tình hình bây giờ có chút ngượng ngùng nên muốn về nhà yên tĩnh lại.
"Ừ, mình không ăn, các cậu ăn đi." lời nói của Triệu Oánh rất nhẹ nhàng nhưng lại không thể từ chối được.
"Được rồi, vậy em đưa chị về trước." Dương Minh cũng biết hôm nay không phải là lúc để nói chuyện, có Tôn Khiết ở đây Triệu Oánh không thể mở lòng được.Tuy rằng đã biết quan hệ giữa mình và Tôn Khiết nhưng Triệu Oánh không phải là Tiếu Tình, nàng và Tôn Khiết là bạn tốt, nhưng với quan hệ giữa Tiếu Tình và Tôn Khiết lại là hai tính chất khác nhau.
Trước tiên để Triệu Oánh bình tĩnh lại cũng không phải là chuyện không tốt.Chờ sau khi nàng bình tĩnh lại, mình sẽ tìm nàng nói chuyện để hóa giải nút thắt ở trong lòng nàng.
"Không cần, chị tự về được rồi." Triệu Oánh xua tay nói:
"Bây giờ vẫn còn sớm, ngoai cửa khách sạn có nhiều taxi, các người không phải lo lắng đâu."Thấy Triệu Oánh kiên quyết như vậy, Dương Minh cũng không có cách nào đành nói:
"Vậy em đưa chị xuống dưới, cái này thì được chứ?""Ừ…" Lần này Triệu Oánh cũng không có cách nào từ chối chỉ đành gật gật đầu.
"Tiểu Khiết, em ở trong phòng chờ anh, anh tiễn chị Oánh." Dương Minh dứng dậy, khoác áo vào.
"Gọi em là tiểu Khiết, gọi Triệu Oánh là chị Oánh, Dương Minh, cái này hình như có chút không công bằng a?" Tôn Khiết nghe thấy Dương Minh xưng hô lung tung như vậy, nhìn hắn một cái, ám thị:
"Em và Triệu Oánh lớn ngang nhau à.""Ặc…Vậy sau này gọi chị là Tiểu Oánh." Dương Minh nhìn Triệu Oánh 1 cái hỏi.
"Đừng mà, Tiểu Oánh nghe không hay lắm." Triệu Oánh có chút không nhịn được trừng mắt lườm Tôn Khiết một cái ngầm trách nàng lắm mồm. Giữa mình và Dương Minh còn chưa đạt đến quan hệ như vậy, gọi mình là chị Oánh là không sai, mà Tôn Khiết là bạn gái của Dương Minh tuy rằng lớn hơn Dương Minh nhưng Dương Minh gọi là tiểu Khiết thì cũng không có vấn đề gì.Tình nhân với tình nhân thì xưng hô như thế nào cũng không sao mà.
Dương Minh xấu hổ cười, đi với Triệu Oánh ra khỏi phòng.