Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1546: Gặp lại người quen

- Ông định làm gì?

Trương Đại Pháo liếc mắt nhìn Tùy Dược Dân hỏi ngược lại.

- Tôi là tổng giám đốc của làng du lịch này! Anh nói tôi định làm gì?

Tùy Dược Dân ở trước mặt Dương Minh ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ngoảnh đầu lại đã biến thành – một con sử tử chúa, vênh mặt lên.

- Ồ, tổng giám đốc hả, ông có thể xéo đi, ở đây không có chuyện của ông.

Diêu Tam Pháo nghênh ngang đi đến, vỗ vỗ vai Tùy Dược Dân nói.

Tùy Dược Dân không biết Trương Đại Pháo cùng chủ quán, nhưng hắn nhận ra được Diêu Tam Pháo! Chính là một tên cường hào ở vùng này, tuy không có ngưu như Trương Phún Bạch, nhưng dù sao hiện tại Trương Phún Bạch cũng không còn đi lăn lộn đánh nhau trong xã hội, công ty người ta cũng là công ty bảo an và kinh doanh khách sạn, cho nên nửa năm qua Diêu Tam Pháo liền trở nên thanh danh hiển hách, nghiễm nhiên trở thành một đại tân tú.

Bình thường Tùy Dược Dân và Diêu Tam Pháo là nước sông không phạm nước giếng, Diêu Tam Pháo biết người đứng sau Tùy Dược Dân là Tùy gia Tĩnh Sơn, đối mặt với loại gia tộc to lớn này, Diêu Tam Pháo vẫn hiểu được bản thân, tuy mình là cường hào vùng này, thế nhưng người ta lại là mãnh long quá giang. Nhưng mà, không ngờ Diêu Tam Pháo vẫn thường xuyên tới nơi đây đánh nhau xin tiền, Tùy Dược Dân cũng không còn cách nào, tránh lấy phiền phức, đành cho hắn một hai đồng rồi đuổi đi.

- Tam… Tam Pháo, sao anh lại tới đây?

Tùy Dược Dân sau khi nhìn thấy Diêu Tam Pháo rõ ràng sửng sốt.

- Ha hả, Tùy Dược Dân, mấy người huynh đệ ở chỗ này làm việc, thức thời, không nên ở đây cản trở công việc.

Diêu Tam Pháo nói có chút uy hiếp.

- Diêu Tam Pháo, bình thường chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngày hôm nay anh lại muốn gây sự ở địa bàn của tôi, là ý gì vậy? Chẳng lẽ không để Tùy mỗ tôi ở trong mắt?

Tùy Dược Dân lại mảy may không chút lùi bước, lạnh lùng nói.

Nếu như xe này là của khách nhân khác, Tùy Dược Dân tự nhiên sẽ không đi quản việc không đâu, bài đỗ xe khách sạn chỉ mang tính chất tiện lợi miễn phí, cũng không có nghĩa vụ phải trông xe, xe bị đập hay không cũng chẳng liên quan gì đến khách sạn.

Có điều xe này là của Dương Minh, là ông chủ hắn vừa mới nhận thức được, đương nhiên hắn sẽ không thể không quản! Trước đó từ tay của Dương Minh – tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ chính là lúc mình biểu hiện, nếu như có người đập xe Dương Minh nhưng lại làm như không thấy, Dương Minh mà biết sẽ nghĩ thế nào?

- Ta nói này Tùy Dược Dân, ngươi tự cho mình là nhân vật nào hả? Trước đây ta cho ngươi mặt mũi, là bởi vì đại ca ngươi Tùy Dược Tiến, là người cầm lái Tùy gia Tĩnh Sơn, ta không muốn cùng ngươi gây thù chuốc oán.

Diêu Tam Pháo lại chẳng hề để ý gì nói:

- Hiện tại cháu trai ngươi nắm quyền, nghe nói mấy hôm trước ngươi còn bị đá ra khỏi tập đoàn Tiên Nhân, làng du lịch này được ngươi mua lại, đừng cho là ta không biết, hôm nay ngươi tránh cho ta, chúng ta coi như cái gì mà chuyện nhỏ hóa thành không, sau này mỗi bên đều không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu như ngươi còn lo chuyện bao đồng, vậy thì, hắc hắc…

Kỳ thực Diêu Tam Pháo cũng không quá hi vọng cùng Tùy Dược Dân tổng giám đốc làng du lịch này gắn bó, dù sao ở đây cũng chỉ có mỗi làng du lịch này tồn tại, thái độ lạnh nhạt mới có thể dựa vào đó mà tồn tại được!

Nếu không, chỉ dựa vào người của mỗi một thôn, đâu có nhiều người tiêu sái như vậy đi ra ngoài? Đâu có nhiều người như vậy đi mở quán? Mình đi đâu mà thu phí bảo hộ chứ?

Thế nhưng Tùy Dược Dân này nếu mạnh mẽ ngăn cản mình làm việc, vậy cũng chỉ có xé rách da mặt thôi, dù sao Diêu Tam Pháo cũng không sợ Tùy Dược Dân có thể sai lầm mà chuyển làng du lịch này đi, làng du lịch này xây dựng ở đây, không phải cứ nói chuyển là chuyển được.

- Diêu Tam Pháo, ta xin khuyên ngươi một câu, thức thời, thì ngươi nhanh chóng ly khai chỗ này, bằng không đừng trách ta không có đề tỉnh ngươi, lát nữa sẽ có đại nhân vật xuất hiện, không phải là người ngươi có thể trêu chọc được đâu.

Sở dĩ Tùy Dược Dân tràn đầy lo lắng, bởi vì hắn biết Trương Phún Bạch đi ngay sau mình sẽ lập tức đi ra, có Trương Phún Bạch ở đây, Tùy Dược Dân sợ Diêu Tam Pháo hắn cái chym ấy!

- Đại nhân vật? Cái gì đại nhân vật? Tùy Dược Dân ngươi cũng có thể có cái gì đại nhân vật nào làm chỗ dựa hay sao? Sẽ không phải là người anh trai đã chết của ngươi đấy chứ?

Diêu Tam Pháo sau khi nghe Tùy Dược Dân nói xong liền phá lên cười ha ha:

- Nếu như anh trai ngươi đã chết còn chưa xong, không thể nói ta còn muốn cho hắn vài phần tình mọn, có điều, cái thằng nhãi cháu ngươi, thì khỏi cần nói, tiểu tử đó ta còn chưa để vào mắt.

- Ta tưởng là ai kiêu ngạo như vậy chứ, hóa ra là Diêu Tam Pháo à? Sao hả, ngươi làm cường hào ở cái thôn nhỏ của mình đến phát chán, muốn ra đây đi dạo hay sao?

Âm thanh của Trương Phún Bạch vang lên, tuy rằng hắn không nhìn thấy Tùy Dược Dân và Diêu Tam Pháo trước đó phát sinh xung đột, thế nhưng nếu Tùy Dược Dân đã là người được Dương Minh lựa chọn, Trương Phún Bạch tự nhiên phải đến bênh vực cho hắn.

Huống chi, Trương Phún Bạch đã sớm nhìn Diêu Tam Pháo này không vừa mắt rồi, thằng cha này làm việc quá kiêu ngạo, lúc trước đi theo Quách Kim Bưu, tiểu tử này lão lão thật thật, mình tiếp quản địa bàn Cát Đốn, không đùa rỡn hắc đạo, làm ăn đàng hoàng, Diêu Tam Pháo này tưởng là mình dễ bắt nạt, bắt đầu vênh mặt lên.

- Gào to, ta còn tưởng cái gì đại nhân vật chứ, nguyên lai là Trương Phún Bạch a!

Diêu Tam Pháo thấy Trương Phún Bạch đã đi tới, nhất thời có chút khinh miệt nói. Trương Phún Bạch nhìn Diêu Tam Pháo không vừa mắt, lẽ nào Diêu Tam Pháo lại nhìn Trương Phún Bạch vừa mắt chứ?

Trương Phún Bạch ở thị xã Cát Đốn, tựa như một ngọn núi lớn đặt ở trên đầu Diêu Tam Pháo, khiến hắn không cách nào trở mình được, mặc dù ở trong sơn thôn, mình trên danh nghĩa cũng là lão đại rồi, thế nhưng Trương Phún Bạch lại là lão đại của thị xã Cát Đốn, bản thân cái thôn trang này chẳng qua chỉ là một cái thôn nhỏ của thị xã Cát Đốn mà thôi, chênh lệch trong đó có thể nói là trên trời dưới đất!

Diêu Tam Pháo đã sớm muốn thay thế Trương Phún Bạch, mày nói mày đã làm ăn đứng đắn, sao vẫn còn chiếm lấy cái danh lão đại này làm cái gì? Vậy không phải là ngồi nhà xí mà còn không thải sao?

Trước kia, Diêu Tam Pháo sợ hãi với thế lực của Trương Phún Bạch, cũng không dám làm gì quá với hắn, biểu hiện ra bộ dạng vâng vâng dạ dạ rất tôn kính Trương Phún Bạch, thế nhưng không giống với ngày hôm nay, hôm nay bên mình còn có tứ đệ Phùng Tứ Bưu, đây chính là nhân vật đẳng cấp quyền hoàng a, cho dù là người mạnh mẽ hầm hố như Trương Phún Bạch, phỏng chừng ở trước mặt Phùng Tứ Bưu cũng không chịu nổi một đấm.

Trương Phún Bạch nghe xong Diêu Tam Pháo nói kiêu ngạo đến cực điểm, thớ thịt trên mặt có chút giật giật, hắn không nghĩ tới Diêu Tam Pháo lại lớn mật như vậy, dám gọi thẳng tên mình ra, hơn nữa vẻ mặt lại còn rất khinh thường.

Trước kia, Trương Phún Bạch mặc dù biết Diêu Tam Pháo đối với mình không thật lòng kính nể, thế nhưng trên mặt vẫn là một bộ diện mạo cung kính, điều này khiến Trương Phún Bạch cũng không thể có ý kiến gì với Diêu Tam Pháo.

- Diêu Tam Pháo, gần đây ngươi có phải là đần độn đến mức không chịu đựng được?

Trương Phún Bạch cau mày liếc mắt nhìn Diêu Tam Pháo hỏi.

Nhưng Diêu Tam Pháo lại cười một cách quỷ dị, vỗ vỗ vai Phùng Tứ Bưu nói:

- Tứ đệ, người này giao cho ngươi.

Phùng Tứ Bưu từng bước nhỏ giọt tiến về phía trước, nhìn Trương Phún Bạch hỏi:

- Tam ca, đây là võ lâm cao thủ kia?

- Không phải, là một phần tử ra vẻ uy hiếp mà thôi, ở thị xã Cát Đốn mở ra mấy chỗ không biết có gì tốt, chạy đến Tây Tinh thôn chúng ta.

Diêu Tam Pháo nói:

- Tứ đệ, cho hắn thấy chút màu sắc đi!

- Không thành vấn đề.

Phùng Tứ Bưu gật đầu:

- Nếu đã không phải là võ lâm cao thủ gì, ta cũng không cần phải cùng ngươi vẽ vời!

Vừa nói xong, Phùng Tứ Bưu liền xông thẳng về phía Trương Phún Bạch, Trương Phún Bạch cũng đã từng là cao thủ đánh nhau, trông thấy Phùng Tứ Bưu lai giả bất thiện, vẻ mặt nhất thời biến sắc, hắn không nghĩ tới Diêu Tam Pháo ngày hôm nay lại có thể dám cho người cùng mình động thủ, Diêu Tam Pháo này lẽ nào ăn cái gì mà gan hùm mật gấu hay là có chỗ dựa vào? Tứ đệ này là ai?

Nhưng mà Trương Phún Bạch còn không kịp ngẫm nghĩ, một quyền im lìm của Phùng Tứ Bưu đã đến, Trương Phún Bạch vừa định né tránh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện một quyền của đối phương sao lại có thể có tốc độ nhanh đến như vậy, không chờ hắn kịp làm ra phản ứng gì, một đấm như sấm động đã đánh trúng sống mũi Trương Phún Bạch, tức khắc máu tươi chảy ròng ròng, Trương Phún Bạch cũng bị một quyền này đánh ngã xuống đất hôn mê luôn.

Trương Phún Bạch đánh nhau lợi hại, nhưng dù sao cũng lâu rồi không có động thủ, vả lại đâu phải là đối thủ của tay đấm chuyên nghiệp? Tiểu đệ của Trương Phún Bạch vốn định muốn nhìn xem một quyền mạnh mẽ đánh đến Trương Phún Bạch ra làm sao, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra một đấm bay đến rất nhanh, đây là một tia ý thức cuối cùng của hắn trước khi ngất đi.

Tiểu đệ Diêu Tam Pháo mang theo đều dùng ánh mắt rất sùng bái nhìn Phùng Tứ Bưu, đây chính là miểu sát* a! Miểu sát chân chân chính chính! Bọn họ bình thường đánh nhau, thường hay kéo bè kéo lũ đánh lung tung, mỗi người một đấm, đánh nửa ngày cũng không chắc có thể đánh ngã được người nào, hiện tại Phùng Tứ Bưu, vừa vặn một quyền đã đem Trương Phún Bạch và tiểu đệ kia giải quyết xong!

Nhất thời, hình tượng của Phùng Tứ Bưu lập tức trở thành giống như sự tồn tại của thần linh! Đây chính là Trương Phún Bạch a, là một người bọn họ đã từng mười phần e ngại, Phùng Tứ Bưu lại có thể không chút do dự liền một đấm cho hắn nằm úp xuống!

- Tứ ca, anh quá lợi hại, lẽ nào đây chính là tốc độ cùng lực lượng kết hợp hoàn mỹ?

Một tên thủ hạ hưng phấn hỏi.

- Cái này thì tính là cái quái gì!

Phùng Tứ Bưu khoát tay áo lại bí hiểm nói:

- Hai con tôm con cá nhỏ mà thôi, khiến ta dùng không đến một phần thực lực!

- Hả! Không đến một phần thực lực đã lợi hại như vậy rồi?

Tên thủ hạ kinh hô.

- Lát nữa, chờ tên võ lâm cao thủ kia tới, ta sẽ thi triển ra năm phần thực trở lên, đến lúc đó các ngươi vừa nhìn vừa xem cho tỉ mỉ, đó mới là lực lượng cùng tốc độ hoàn mỹ kết hợp!

Phùng Tứ Bưu nói.

Tùy Dược Dân thật không ngờ Diêu Tam Pháo đã kiêu ngạo tới mức như vậy, ngay cả Trương Phún Bạch cũng không để vào mắt nữa, tuy rằng Tùy Dược Dân nóng lòng muốn biểu thị lòng trung thành với Dương Minh, nhưng mà cũng không thể bỏ qua cả tính mạng được, lúc Phùng Tứ Bưu đem Trương Phún Bạch đánh ngã, hắn cũng chạy từng bước thật nhanh về phía tòa biệt thự…

- Tam ca… Tiểu tử đó chạy…

Phùng Tứ Bưu nhìn bóng lưng Tùy Dược Dân, nói với Diêu Tam Pháo.

- Ừ, để hắn đi đi, hắn đi là để thông báo cho cái tên võ lâm cao thủ kia, quan sát hắn, phỏng chừng Trương Phún Bạch và Tùy Dược Dân cùng một bọn với tiểu tử đó!

Diêu Tam Pháo ngược lại không ngốc, từ chuyện Tùy Dược Dân cản trở mình đạp xe, đã suy đoán ra quan hệ của mấy người đó.

Nhưng mà, Diêu Tam Pháo cũng không có gì phải lo lắng, ngày hôm nay đơn giản đã làm thì làm cho xong, nếu đã đem Trương Phún Bạch đánh ngã, cũng không phải sợ những người khác, chờ cái tên võ lâm cao thủ kia đi xuống, để Phùng Tứ Bưu đưa hắn đi giáo huấn một trận, sẽ một lần hành động quyết định địa vị ở thị xã Cát Đốn này luôn.

- Không tốt rồi… Dương ca, đã xảy ra chuyện!

Tùy Dược Dân hấp ta hấp tấp chạy đến cửa phòng Dương Minh, nhìn thoáng qua phía sau thấy không có ai, mới thở dài một hơi, hắn không nghĩ tới Diêu Tam Pháo ngày hôm nay lại có thể tới nơi này gây sự, mà ngay cả Trương Phún Bạch cũng không để vào mắt, hiển nhiên là có sự chuẩn bị.

Dương Minh nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh cùng với tiếng hô to gọi nhỏ của Tùy Dược Dân, có phần vô cùng kinh ngạc mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tùy Dược Dân có chút hoảng hốt lo sợ hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Dương ca, không tốt rồi! Xảy ra chuyện lớn!

Tùy Dược Dân nói:

- Diêu Tam Pháo mang theo một nhóm người đến gây sự!

- Diêu Tam Pháo? Diêu Tam Pháo là ai?

Dương Minh từ trước đến giờ chưa hề nghe đến một người có tên như thế.

- Diêu Tam Pháo ở núi Tây Tinh là cường hào của Tây Tinh thôn, có mấy người thủ hạ, ở vùng này rất kiêu ngạo, nhưng mà trước đây cũng không đi tìm tôi gây phiên phức gì!

Tùy Dược Dân hít một hơi thở ra nói:

- Thế nhưng ngày hôm nay không biết làm sao, lại mang theo vài người tới làng du lịch, đi thẳng đến trước xe BMW, liền đập xe, tôi xuống lầu vừa lúc đi ra thì nhìn thấy, tôi vừa nhìn liền chạy nhanh tới ngăn cản, thế nhưng Diêu Tam Pháo lại không cho tôi mặt mũi, sau đó lại Bạch ca đi ra, kết quả Diêu Tam Pháo liền sai một người gọi là tứ đệ, một quyền đã đem Trương Phún Bạch và thủ hạ của hắn đánh ngất ngay tại chỗ, tôi liền chạy nhanh lên lầu báo tin cho anh!

Tùy Dược Dân tuy rằng kinh hoảng, thế nhưng lời nói được tổ chức rất chặt chẽ, lời ít mà ý nhiều, Dương Minh nghe xong rất nhanh hiểu rõ ý tứ của hắn, trên cơ bản mà nói, chính là có một người tên Diêu Tam Pháo đến gây sự, nguyên nhân là muốn đến đập xe của mình.

Diêu Tam Pháo… Nhưng mà từ trước đến giờ mình không hề biết người nào có tên như vậy?

- Diêu Tam Pháo… Hắn và Trương Đại Pháo có quan hệ gì không?

Dương Minh bỗng nhiên nghĩ tới Trương Đại Pháo lúc trước ở quán đồ nướng, mình thấy có chữ" Pháo" có lẽ là Trương Đại Pháo này, chắc không phải người khác.

- Trương Đại Pháo? Hắn là anh em kết nghĩa của Diêu Tam Pháo, Diêu Tam Pháo là tam đệ hắn.

Tùy Dược Dân biết Trương Đại Pháo, cho nên buột miệng nói ra.

- Ồ? Anh em kết nghĩa?

Dương Minh gật đầu hiểu rõ:

- Chắc là thế, tôi biết bọn họ vì sao mà đến rồi.

Dương Minh không nghĩ tới chủ quán đồ nướng kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại sử dụng cái tên gì là anh em kết nghĩa Diêu Tam Pháo của Trương Đại Pháo, có lẽ muốn đòi lại, cho nên mới muốn đến đập xe của mình.

Chẳng qua không khéo chính là bị Tùy Dược Dân cùng Trương Phún Bạch nhín thấy, kết quả Trương Phún Bạch bị đánh, còn Tùy Dược Dân lại chạy đến đây báo tin.

Phỏng chừng, tên Diêu Tam Pháo kia cố ý thả Tùy Dược Dân lên đây báo tin, muốn thông báo cho mình biết, để mình đi xuống lầu.

- Đi thôi, tôi với ông đi xuống xem.

Dương Minh đứng lên nói.

- Dương Minh… Em cũng muốn đi!

Kinh Tiểu Lộ nghe thấy chuyện này chính là do Trương Đại Pháo gây ra, liền có ý nghĩ muốn đi đến góp vui.

- Vậy cùng đi thôi.

Dương Minh cũng thẳng thắn mà không có đem cái gì Trương Đại Pháo Diêu Tam Pháo để ở trong lòng, cho nên khi Kinh Tiểu Lộ muốn đi cùng, Dương Minh rất dễ dàng đáp ứng.

- Dương ca, đối phương có một tên rất lợi hại, một quyền đã đem Bạch ca cùng thằng kia đánh ngã trên đất, hơn nữa còn mang đến một đám người, anh xem có nên… hay không?

Tùy Dược Dân có chút lo lắng hỏi.

- Không cần đâu, chúng ta trực tiếp đi xuống.

Dương Minh ngăn Tùy Dược Dân nói tiếp, ý của Tùy Dược Dân là muốn Dương Minh không nên xuống lầu trước, sau đó gọi điện thoại gọi người, chờ một chút rồi mới đi xuống.

Tùy Dược Dân nhìn thấy Dương Minh kiên trì, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ đồng thời đi xuống dưới lầu.

Lúc Dương Minh xuất hiện ở cửa tòa biệt thự, thì thấy một chiếc xe BMW cửa sổ trước sau đều bị đập nát, hiển nhiên là chiếc xe của Kinh Tiểu Lộ, phỏng chừng khung xe tương đối rắn chắc, cũng chỉ có kính bị vỡ ra, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng sẽ không tạo thêm tổn hại nghiệm trọng nào.

- Tam đệ, tứ đệ, chính là hắn!

Trương Đại Pháo liếc mắt liền nhận ra được Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ:

- Chính là tiểu tử này!

- Tứ đệ, giao cho ngươi!

Diêu Tam Pháo biết chính chủ đã tới, vì vậy vỗ vỗ vai Phùng Tứ Bưu, nói với hắn.

Phùng Tứ Bưu gật đầu, bước vài bước đĩnh đạc, hướng về phía Dương Minh đi đến:

- Nghe nói mày rất lợi hại? Là một võ lâm cao thủ? Một mình có thể đánh được vài người? Hắc hắc, tiểu tử, để hôm nay tao cho mày nhìn rõ cái gì mới gọi là tốc độ cùng sức mạnh kết hợp hoàn mỹ!

Dương Minh nhìn hình dáng của Phùng Tứ Bưu, nhíu nhíu mày! Người này hình như rất quen thuộc, khẳng định là mình đã từng nhìn thấy… Chờ một chút…

- Mày tên là Phùng Tứ Bưu đúng không?

Dương Minh không có trả lời câu hỏi của Phùng Tứ Bưu, mà trực tiếp hỏi lại.

Phùng Tứ Bưu không nghĩ tới tiểu tử trước mặt này có thể gọi ra được tên của hắn, nhất thời sửng sốt:

- Sao mày biết?

- Mày có một đệ đệ, gọi là Phì Phiêu, có đúng không?

Dương Minh tiếp tục hỏi.

- Mày… mày rốt cuộc là ai?

Có thể nói ra tên của Phùng Tứ Bưu, thật ra cũng không phải là chuyện gì kinh ngạc, thời gian trước Phùng Tứ Bưu ở thế giới ngầm thi đấu quyền anh, người từng quan sát hắn thi đấu cũng không phải ít, cũng có khả năng nhận ra được hắn, thế nhưng có thể nói ra tên của đệ đệ hắn, thì sẽ không nhiều lắm!

- Không nghĩ tới mày đã khỏi hẳn rồi.

Dương Minh nhìn Phùng Tứ Bưu, nhàn nhạt nói:

- Tao còn tưởng rằng, đồ đệ tao đã đem mày đánh thành người thực vật rồi chứ.

Dương Minh thấy biểu tình kinh ngạc của Phùng Tứ Bưu, đã hoàn toàn nhận ra được thân phận đích thực của Phùng Tứ Bưu! Phùng Tứ Bưu này chính là quyền vương ngầm phía Nam, trước kia được một thủ hạ của Vu Hướng Đức là Phì Phiêu cũng chính là đệ đệ của Phùng Tứ Bưu mời đến thi đấu với Hầu Chấn Hám, kết quả bị Hầu Chấn Hám miểu sát ngay tại chỗ!

Bởi vì khi đó Dương Minh từng nghiên cứu kỹ càng người này, cho nên đối với hắn rất có ấn tượng.

- Đồ đệ mày… đồ đệ mày là ai?

Phùng Tứ Bưu nghe được những lời này của Dương Minh, lại càng giật mình, trong lòng nhất thời dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.

- Hầu Chấn Hám, mày không nhớ rõ?

Dương Minh cười nhìn Phùng Tứ Bưu:

- Không phải là đem mày đánh đến mất trí nhớ đấy chứ?

- Mày… mày đúng là sư phụ của Hầu Chấn Hám?

Lúc Phùng Tứ Bưu nghe được tên này, nhất thời sắc mặt trở nên méo mó! Hầu Chấn Hám, là một nỗi đau vĩnh viễn trong nội tâm hắn!

Loại thực lực này, không phải thứ mình có thể chống lại được, đối phương tùy tiện miểu sát đã để lại cho Phùng Tứ Bưu cái bóng ma tâm lý rất lớn, nửa năm sau mới khôi phục, thủy chung không đạt đến được thực lực đỉnh phong, cũng là liên quan đến cái bóng ma này!

Có thể nói, ba chữ Hầu Chấn Hám này đã trở thành tâm ma của Phùng Tứ Bưu.

Khiến cho Phùng Tứ Bưu không nghĩ tới, người trước mặt này lại có thể là sư phụ của Hầu Chấn Hám! Tất nhiên, Phùng Tứ Bưu cũng không phải là người hay lừa dối, nhưng chuyện này thật sự quá bí ẩn, ngay cả Diêu Tam Pháo cũng không biết, nếu không có liên quan, người nào biết được chuyện này?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất