Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1555: Cho ngươi phải khóc

Trần Trí Nghiệp cũng chẳng còn lòng dạ nào muốn hò hét ngưu bức nữa, hai chân bắt chéo đã buông xuống từ lâu, đứng dậy, di chuyển loạn xạ bên trong phòng hội nghị, đi tới trước cửa sổ phòng họp, thông qua cái kính viễn vọng đặt trước cửa sổ, bắt đầu kiểm tra tình hình nhàm chán bên kia của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Kính viễn vọng này là được mua lúc trước, được dùng để quan sát lưu lượng khách nhân đến khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, lúc Trần Trí Nghiệp không có việc gì sẽ đứng ở chỗ này chú ý tới dòng người ra vào khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Ban đầu thì đông như trẩy hội, đến bây giờ thì vắng tanh như chùa bà đanh, biến hóa trong đó khiến trong lòng Trần Trí Nghiệp cảm thấy thỏa mãn như đã đạt đến đỉnh điểm. Đây đều là do một tay mình thúc đẩy hoàn thành được.

Một kế hoạch vừa gõ vừa đập, làm cho khách sạn Quốc Tế Tùng Giang hiện tại đã biến thành cái hình dạng này. Mỗi khi cầm lấy kính viễn vọng, thấy khách nhân của khách sạn trước mặt càng ngày càng giảm đi, Trần Trí Nghiệp có một loại rung động thỏa mãn nói không nên lời.

Nhưng mà ngày hôm nay, những gì nhìn thấy lại khiến hắn tức giận đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống người khác! Bởi vì, lúc Trần Trí Nghiệp cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, vừa lúc từ trong cửa chính của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đi ra hai người, Trần Trí Nghiệp vừa nhìn xuống thấy rất quen mắt, nhìn kỹ lại có thể là Dương Minh và Quách Kiến Siêu!

Hai người đang từ trong cửa chính thong thả đi ra, còn cười cười nói nói, cùng nhau đi tới bãi đỗ xe, lên một chiếc Audi A6 rồi mới chậm rãi khởi động, hướng về phía khách sạn Douglas đi tới!

Trong đầu Trần Trí Nghiệp cảm thấy khí nóng bốc lên, không phải trên đường kẹt xe sao? Thế nào lại từ trong khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đi ra được? Vả lại, nhìn bộ dáng không nhanh không chậm kia, phải chăng đây là dáng vẻ sốt ruột khi kẹt xe sao?

Cái con mẹ nó rõ ràng là bị nó lừa, sao mình không nhìn ra chứ? Nếu không phải mình lấy cái kính viễn vọng này nhìn qua, chắc vẫn còn bị nó treo mông lên cổ mà không biết, xem ra Dương Minh lúc trước bị thu mua, vẫn còn rất căm hận mình, cố tình muốn chỉnh mình một chút ya!

Cho nên Trần Trí Nghiệp vẫn cứ cho rằng Dương Minh sẽ đem khách sạn bán cho mình, một là bởi vì tình hình kinh doanh hiện tại của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang quả thực quá tệ, nếu không bán thì chỉ có nước chờ phá sản.

Hai là tuy rằng Dương Minh vẫn còn dây dưa lằng nhằng lừa dối mình kẹt xe, thế nhưng cuối cùng vẫn đang lái xe chạy tới, cái này có thể nhìn ra được, Dương Minh vẫn còn muốn bán khách sạn đi, thế nhưng chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.

Tự nhận thấy tâm tư đắn đo của Dương Minh, Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, không phải mày muốn đùa giỡn tao sao? Được lắm, chờ xem, xem tao lát nữa ép chết giá tiền của mày như thế nào!

Nếu như tiểu tử ngươi khom lưng cúi gối một chút, khuôn mặt tươi cười nói chút lời hay, nói không chừng mình sẽ đưa cho một cái giá hợp lý để cho hắn đỡ bị thua lỗ thê thảm, thế nhưng hiện tại thì, hừ hừ!

Trần Trí Nghiệp căm giận kéo kính viễn vọng xuống, biết Dương Minh và Quách Kiến Siêu đã tới, Trần Trí Nghiệp cũng không cần thiết phải nhìn nữa, xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình, lại lần nữa nhấc chân lên bắt chéo, làm ra một bộ rất không kiên nhẫn cùng phong thái cao cao tại thượng.

Rất nhanh, phục vụ sinh tiếp đãi lầu một đã gọi điện thoại tới, nói" Dương Minh tiên sinh và Quách Kiến Siêu tiên sinh của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đã tới rồi."

- Cho họ lên đi.

Trần Trí Nghiệp vênh váo ra lệnh nói.

Ước chừng khoảng 3-5 phút, phục vụ sinh lầu một đã dẫn Dương Minh và Quách Kiến Siêu đi đến phòng hội nghị.

- Hai vị mời vào, Kaike tiên sinh và Trần tiên sinh ở bên trong chờ từ lâu.

Phục vụ sinh làm một cái động tác xin mời, mời Dương Minh và Quách Kiến Siêu bước vào phòng họp, sau đó liền ly khai.

Bất chấp Trần Trí Nghiệp tỏ thái độ thế nào đối với Dương Minh, làm phục vụ sinh của khách sạn tự nhiên sẽ không đối địch được với Dương Minh và Quách Kiến Siêu, ngược lại hắn vẫn rất khách khí.

- Trần tiên sinh, Kaike tiên sinh, xấu hổ quá, đã để các ông đợi lâu.

Dương Minh bước vào phòng họp, bỏ qua ánh mắt của Trần Trí Nghiệp đang ngưu thông hò hét, lại nhìn một chút lên chỗ người da trắng Kaike đang ngồi, nhàn nhạt nói.

- Dương Minh, thời gian xe anh bị chặn cũng dài a? Cũng chặn đến tận trong bãi đỗ xe của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang a?

Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, không cấp cho Dương Minh chút mặt mũi nào, nói thẳng ra những khó chịu trong lòng.

Dương Minh gọi hắn Trần tiên sinh, hắn lại gọi thẳng tên của Dương Minh, có thể tưởng tượng hắn không để Dương Minh vào trong mắt tới cỡ nào, nhưng mà cũng khó trách, Trần Trí Nghiệp hiện tại nghĩ Dương Minh đã là chó nhà có tang, chỉ có thể dựa vào việc bán khách sạn mới có được con đường sống, còn có gì phải e ngại chứ?

- Cái gì?

Dương Minh nhíu nhíu mày, nghe được Trần Trí Nghiệp nói bóng nói gió, xem ra Trần Trí Nghiệp tựa hồ đã biết được chuyện mình không hề bị kẹt xe mà là lừa gạt hắn.

Nhưng mà Trần Trí Nghiệp làm sao lại biết được chứ? Ánh mắt Dương Minh tùy ý quét khắp phòng hội nghị, cuối cùng dừng lại trên chiếc kính viễn vọng đặt bên cạnh bệ cửa sổ!

Dễ dàng nhận thấy, Trần Trí Nghiệp có lẽ thông qua chiếc kính viễn vọng này thường xuyên quan sát tình hình bên kia của khách sạn Quốc Tế Tùng Gian, mình cùng Quách Kiến Siêu từ trong khách sạn đi ra, quá trình lên xe phỏng chừng bị Trần Trí Nghiệp thấy được.

Có điều Dương Minh lại mảy mảy không tỏ ra chút ý tứ xấu hổ nào, mà là nhàn nhạt châm chọc nói:

- Xem ra lại có người còn có sở thích nhìn trộm.

Nếu Trần Trí Nghiệp đã xé rách da mặt, Dương Minh cũng không cần thiết phải kính trọng hắn nữa, Dương Minh lúc đầu chính là nghĩ, dù sao mình cũng là đại diện cho khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, cho nên mới chú ý hình tượng của bản thân một chút, không nói thẳng ra cái gì đó không phù hợp. Nhưng mà Trần Trí Nghiệp, người này hiển nhiên không đáng để người khác kính trọng, số mệnh của hắn chính là bị người khác châm chọc.

- Ngươi…

Trần Trí Nghiệp bị Dương Minh nói đến tâm sự, nhất thời có chút xấu hổ, biến sắc, lạnh lùng nói:

- Dương Minh, ngươi không nên làm cho tình trạng không rõ ràng! Hiện tại là ngươi van xin chúng ta thu mua khách sạn của ngươi!

- Gì cơ? Thật không?

Dương Minh cười cười:

- Xem ra trí nhớ của tôi có vấn đề rồi, tôi còn nhớ hình như là ông năm lần bảy lượt tới cửa tìm tôi hiệp đàm chuyện mua lại chứ?

- Hừ!

Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, giải thích nói:

- Đó là ta xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhìn ngươi tức khắc sẽ phá sản, đi nắm tay hợp tác với ngươi, ngươi không nên phụ lòng tốt của người khác!

- Nói như vậy, tôi còn phải cám ơn ông, phải không?

Dương Minh nghe Trần Trí Nghiệp nói xong có chút buồn cười nhìn hắn:

- Ông muốn mua khách sạn của tôi, tôi đối với ông còn phải nói tiếng cám ơn, là như thế này sao?

- Tự nhiên là như vậy!

Trần Trí Nghiệp dõng dạc nói.

- A, giữa tôi và ông, chỉ có một kẻ ngu si.

Dương Minh nhún vai, nói:

- Có điều hiển nhiên đó không phải là tôi.

- Mày… con mẹ mày, mày không có mắt sao? Mày không biết mày bây giờ phải cầu chúng tao sao?

Trần Trí Nghiệp không nghĩ tới Dương Minh tới đây rồi lại còn dám nói ra những lời như này, lẽ nào hắn không sợ dưới cơn giận dữ của mình, sẽ không thua mua khách sạn của hắn sao?

- Cầu các ông? Cầu các ông cái gì? Cầu các ông thua mua khách sạn của tôi?

Dương Minh giống như là nghe được chuyện tiếu lâm vậy, nói:

- Nói như vậy, nếu như tôi thu mua khách sạn của các ông, các ông cũng phải mang ơn cảm tạ tôi, có đúng hay không?

- Thua mua chúng ta? Quá hài!

Trần Trí Nghiệp nghe Dương Minh" già mồm át lẽ phải" xong, nhất thời phá lên cười haha:

- Ngươi mua được của chúng ta sao? Lại có thể nói khoác mà không biết ngượng như vậy!

- Được rồi, Trần, không nên cùng hắn đấu khẩu nữa, chúng ta là tới nói chuyện làm ăn, nếu như ngươi có ân oán cá nhân, lát nữa có thể giải quyết.

Kaike có chút không nhịn được phất phất tay:

- Hiện tại ngươi như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!

Trần Trí Nghiệp vừa nghe Kaike nói, thầm nghĩ" đúng vậy, ta là cán cày thu mua khách sạn của Dương Minh, vả lại còn muốn làm cho hắn phải đáp ứng điều kiện chia tay với Trần Mộng Nghiên, ta cùng hắn nói những lời vô nghĩa này có tác dụng gì chứ?"

Rõ thật là, ta bị tức giận đến mức đầu óc mê muội rồi, gào khản cổ với hắn chẳng có tí ích lợi nào, hắn lại có tài cãi chày cãi cối, lát nữa không thể cho giá thu mua lên được chút nào, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn.

Nghĩ tới đây, Trần Trí Nghiệp nhất thời tinh thần tỉnh táo, khạc khạc cổ, nói:

- Dương Minh, ta hiện tại chẳng buồn nói lời vô ích với ngươi, có điều nếu ngươi muốn một cái giá tốt, thì tốt nhất hãy thành thật một chút!

- Hả? Thật không?

Dương Minh cười rất tùy ý, giá tốt sao… Hy vọng lát nữa ta sẽ cho các ngươi một cái giá tốt, chỉ sợ các ngươi không dám muốn.

- Có đúng hay không, lát nữa ngươi sẽ biết.

Trần Trí Nghiệp nhíu nhíu mày, sau đó chỉ tay vào chỗ trống đối diện, nói:

- Hai người các ngươi ngồi xuống đi!

Tư thái này của Trần Trí Nghiệp, giống như là một ông chủ lớn đang ra mệnh lệnh cho công nhân của mình vậy, cái loại ý nhị cao cao tại thượng này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như, hiện tại hắn đã đem Dương Minh trở thành thủ hạ của mình!

Dương Minh cũng không thích cùng Trần Trí Nghiệp nói thêm cái gì, trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện Kaike, mà Quách Kiến Siêu thì lại ngồi ở bên cạnh Dương Minh, đối diện với Trần Trí Nghiệp.

Dương Minh không cho Trần Trí Nghiệp suy tính cái gì, lát nữa sẽ cho hắn được khóc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất