Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1557: Không phải chơi chữ

Trần Trí Nghiệp há to miệng kinh ngạc, chẳng qua cũng giống như là nghe người si nói mộng tình ái, từ hoảng hốt, đến tiếu ý nơi khóe miệng tràn ngập khóe mắt cũng lôi ra hận không thể há to thêm được nữa.

- Ha…ha…

Trần Trí Nghiệp tự tát vào mồm thiếu chút nữa đã cười đến chết luôn.

Mà Kaike, vẻ mặt lại càng thêm khó hiểu và khó có thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Minh, người này, có tư cách gì? Cùng tư bản nói ra mạnh miệng như vậy? Thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc? Hắn cũng không sợ nói khoác rách miệng sao?

Khẩu khí này cũng quá thái quá rồi, hắn không sợ ăn no quá sẽ bị bội thực sao? Hai nghìn vạn, hay hai ức cũng chỉ đáng giá một góc băng sơn so với tổng giá trị của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc ya! Hai mươi ức, cố cố gắng gắng cũng có thể nói là thành phẩm được, tất nhiên thành phẩm được dựng nên cũng là từ vài năm trước thậm chí vài thập niên trước, căn bản không có cách nào đánh đồng với giá thị trường hiện tại, giữ đúng giá phỏng chửng, toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc theo giá thị trường đã vượt quá con số 100 ức…

(2000 vạn = 20 triệu; 2 ức = 200 triệu; đơn vị: nhân dân tệ)

Lời nói của Dương Minh, ngay cả người hiểu rõ sự việc từ trước là Quách Kiến Siêu cũng kinh ngạc không gì sánh được! Mặc dù Dương Minh nói ai thu mua của ai còn không nhất định, thế nhưng với lý giải của Quách Kiến Siêu, cũng chính là thu lấy khách sạn Douglas ở thành phố Tùng Giang là được rồi, lại không nghĩ rằng, Dương Minh há mồm sư tử, trực tiếp hướng thẳng tới toàn bộ sở hữu của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc! Đây là Dương Minh nghĩ" cứ rao bán đi ta có tiền mua khắp bầu trời này?" Không giống ya, cũng đã tới phú hào cấp bậc này rồi còn có thể nhàm chán bậy bạ cấp thấp thế sao? Chỉ Đông đánh Tây? Chẳng phải là muốn người khác chê cười?

- Khụ… khụ…. khụ… khụ….

Trần Trí Nghiệp cười đến mức phùng mồm trợn mép, nhất thời nổi lên ho khan, nước mắt nước mũi tràn ra, khóe miệng co giật, có điều lại mảy may không cảm thấy thống khổ, bởi vì hắn nghĩ quá khôi hài, quả thực là tiếu vương chi vương ya!

Lời ấu trĩ như thế cũng có nói ra, quả thực là vô địch.

- Dương Minh, ngươi… hahahahaha, ta cười đến chết mất… không được rồi ya!

Trần Trí Nghiệp muốn nói ra, nhưng lại nhịn không được cười ha hả, nước mắt nước mũi chảy loạn xạ:

- A… ta không được, ta muốn cười xong đã…

Dương Minh nhìn dáng vẻ Trần Trí Nghiệp cười như chết đi sống lại, thực sự là không biết nói gì nữai, nhàn nhạt hỏi:

- Ông cảm thấy, chuyện tốt như này đáng cười sao?

- Hahaha… buồn cười… haha… đúng là rất nực cười…

Trần Trí Nghiệp bị Dương Minh nói như thế, lại càng cười hăng hơn, vỗ vỗ liên tục xuống bàn:

- Hahahahah… hahahahh…

Lúc Trần Trí Nghiệp đang cười to, phục vụ viên chuẩn bị phòng truyền đến một tiếng" bẹt", giống hệt như tiếng thả rắm, lại lập tức cười hahaha một hồi.

Tuy rằng tiếng cười sằng sặc đã được khống chế âm lượng, có điều trong phòng hội nghị cũng không có bao nhiêu người, vẫn cứ lộ ra âm thanh rõ ràng… xuyên lầu!

Dương Minh rất tùy ý liếc mắt nhìn phục vụ viên chuẩn bị phòng, liền thấy Trần Tiểu Long ngồi ở bên cạnh cửa, đang dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc này đang che miệng muốn cười cũng không dám cười, gấp đến mức như sắp phát điên, thực sự là nhịn không được, còn phải nín cả tiếng cười, cả người giống như là bị điện giật liên tục run lên.

Hóa ra là tiểu tử này.

Dương Minh thầm nghĩ, Trần Trí Nghiệp này có ý tứ, mình đến đàm phán không sợ bẽ mặt vẫn còn kêu con trai đứng ở một bên nghe? Có lẽ hắn nghĩ rằng, lúc mình bị xấu mặt để cho Trần Tiểu Long nhìn thấy?

- Nhân viên phục vụ ở đây rất độc đáo, rất đặc biệt a? Đánh rắm thối còn cười to, luyện được công pháp gì vậy?

Dương Minh nhìn thoáng qua hướng phục vụ viên chuẩn bị phòng nhàn nhạt châm biếm.

Bởi vì nhân viên phục vụ phòng đứng ở bên cạnh toilet của phòng họp, cho nên Dương Minh đã hiểu lầm, cho rằng âm thanh vừa rồi là từ toilet truyền đến, cũng là rất bình thường.

Mà Trần Tiểu Long kia nhịn cười không được phụt ra một tiếng" bẹt, vốn là phát ra từ miệng thổi vào ngón tay đang bịt mồm, mà Dương Minh lại nói là đánh rắm, hết lần này tới lần khác Trần Trí Nghiệp không thể giải thích rõ ràng được, dù sao hai thanh âm đều rất giống nhau, hắn cũng không thể nói đó là do Trần Tiểu Long con trai hắn, do đang cười, mà không phải là đang đánh rắm? Đó không phải là không đánh đã khai Trần Tiểu Long đang nghe trộm sao?

Bất quá trong lòng Trần Trí Nghiệp tuy rằng căm tức không gì sánh được, thế nhưng ngoài miệng lại vẫn cười như xe không phanh, vẫn cứ cười điên cuồng như thế không gì sánh được:

- Ha ha ha ha… mày… mày

Trần Trí Nghiệp muốn nói"
mày định nói sang chuyện khác cũng vô dụng" thế nhưng bởi vì cười to quá mà nói không nên lời, chỉ có thể nói được" mày …. mày…. mày" liên tục.

- À, ông cũng cảm thấy phục vụ sinh của các ông đánh rắm thối lại còn cười sặc sụa không ngừng chính là một chuyện rất thú vị hả!

Dương Minh nhìn Trần Trí Nghiệp nói:

- Chỉ có điều, tuy rằng thú vị nhưng mà rất lấy làm tiếc chính là chế độ quản lý của các ông cũng quá kém. Bên này ông chủ có chuyện gì đang hiệp đàm, hắn bên kia liền không kiêng nể gì đã thải rắm thối còn cười liên tục, xem ra, cái giá 2000 vạn đúng là đã cao rồi…

Trần Trí Nghiệp đáng lẽ không cười nữa, muốn dừng lại châm chọc Dương Minh vài câu, thế nhưng nghe được Dương Minh lại có thể vô sỉ nói ra cái giá 2000 vạn kia còn là cao, cuối cùng không nhịn xuống được tiếp tục phá lên cười:

- Ha ha ha ha… 2000 vạn… hahahah…

Trần Trí Nghiệp liên tục cười, nhưng Kaike lại không hề cười.

Dương Minh nhìn bộ dáng Trần Trí Nghiệp cười như chết đi sống lại, tiếc nuối lắc lắc đầu, ánh mắt chuyển về phía Kaike, nói với hắn:

- Kaike tiên sinh, xem ra tinh thần của thủ hạ ông có chút vấn đề, rất không thích hợp để hắn tiếp tục tham dự đàm phán, tôi cảm thấy chuyện này đâu có gì đáng buồn cười, chúng ta chưa hề cười, nhưng một người là hắn đang cười…

Kỳ thực Kaike đối với sự châm chọc khiêu khích của Dương Minh cũng là rất tức giận, người không sợ không gan lớn, thế nhưng chỉ sợ không tự hiểu chính mình! Hai nghìn vạn muốn thu mua toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc, quả thực giống như là người si nói mộng! Vả lại sau đó còn nói 2000 vạn là quá thừa, Kaike thực sự không biết nói cái gì cho phải…

Hắn không cười, là bởi vì hắn không cảm thấy chuyện này có gì đáng cười, tế bào hài hước của người ngoại quốc và người trong nước không quá giống nhau, chỉ là hắn nghĩ Dương Minh rất đáng thương, lại có thể không biết tự lượng sức mình nói ra những lời… không có ý nghĩa này.

- Dương Minh tiên sinh, ta không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.

Kaike mở miệng nói:

- Có điều ta xem ngươi cũng không có thành ý đàm phán gì, nếu như ngươi tới chỉ để nói những lời nói suông này. Như vậy ta nghĩ ngươi có thể đi được rồi, hợp tác của chúng ta không có cách nào tiến hành tiếp được.

- Thật không? Nhưng mà tôi nghĩ, người không muốn hợp tác chính là vị Trần tổng Trần Trí Nghiệp này chứ?

Dương Minh hỏi ngược lại.

- Dương Minh tiên sinh, xin ngươi không nên làm lẫn lộn thị phi, chúng ta mời ngươi đến, là để bàn bạc chuyện thu mua khách sạn của ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn thu mua khách sạn của chúng ta, kiểu thái độ này của ngươi, chúng ta còn có thể đàm phán tiếp được sao?

Kaike cau mày hỏi.

- Ta nói này Kaike? Ông lầm sao? Ai nói với ông, tôi đến đây là để thảo luận chuyện thu mua khách sạn của tôi với các ông?

Dương Minh nghe xong lại nở nụ cười:

- Tôi nói lúc nào? Tự ông nghe được?

- Cái này… Không phải là Trần tổng ngày hôm qua tự mình đến khách sạn của các ngươi, vị Quách Kiến Siêu tiên sinh đi bên cạnh ngươi kia đã truyền đạt lại ý tứ của ngươi sao?

Kaike nói.

- Cái này nói không sai, có điều tôi nói là ngày hôm nay tôi sẽ tới nơi này cùng các ông thương thảo chuyện mua lại, nhưng mà cũng không nói là ai mua lại của ai ya!

Dương Minh vẻ mặt vô hại nhún vai, cười dài nhìn Kaike:

- Không tin ông có thể hỏi vị Trần Trí Nghiệp tiên sinh này, ngày hôm qua Quách tổng có đúng nói như vậy…

Trần Trí Nghiệp đã không cười được nữa, vẻ mặt âm trầm nhìn Dương Minh, hồi tưởng lại lời nói của Quách Kiến Siêu ngày hôm qua, dường như thực sự Quách Kiến Siêu nói chính là đến hiệp đàm chuyện mua lại, nhưng mà cũng không có nói là ai mua lại ai.

- Đây là các ngươi chơi chữ mà?

Trần Trí Nghiệp ho khan một tiếng, đem tiếu ý triệt để nuốt trở lại, lạnh lùng nhìn Dương Minh quát hỏi.

- Tôi không nghĩ đây cái gì chơi chữ cả.

Dương Minh lắc đầu:

- Thực sự tôi đã nói, tôi dự định thu mua khách sạn Douglas, hơn nữa là toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Hoa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất