- Lão bản, là các người gọi điện thoại kêu xe tải sao? Ta là lão tam của tiệm sửa xe gần đây!
Áo đầu lâu vẻ mặt tươi cười hớn hở đi tới, nói với Tiểu Vương.
Không đợi Tiểu Vương mở miệng, Phạm Kim Triết đã bước nhanh lại gần:
- Đúng vậy, là ta gọi điện thoại, mấy cái lốp xe của chúng ta cán phải đinh, có thể vá được chứ?
- Không thành vấn đề! Chuyện này căn bản là chuyện nhỏ!
Áo đầu lâu cười cười:
- Mời hai vị lái xe lên trên xe tải!
Ruột xe tuy bị đâm, nhưng cũng không có giống như bong bóng hơi, đâm một cái liền nổ thành từng mảnh nhỏ. Lốp xe bị đâm, một lúc sau muốn xì hết hơi cũng là cả một quá trình, lái một chút thì cũng không thành vấn đề. Cho nên lái lên trên một tí là chuyện có thể.
Tiểu Vương cùng Phạm Kim Triết phân biệt đem xe lái lên mặt trên xe tải, áo đầu lâu xoa xoa tay nhìn đám người Dương Minh:
- Các ngươi cũng lên xe đi, song phòng điều khiển không ngồi được, các ngươi chỉ có thể ngồi tạm chỗ kia, bất quá vá lốp cũng nhanh, xong ngay ấy mà.
Áo đầu lâu nói xong đưa tay, chỉ chỉ cách đó không xa, nói.
- Đi thôi. Dương Minh gật gật đầu leo lên xe tải.
Mấy cái đinh trên đường, tám chín phần mười là do Ngưu lão tam làm ra, Dương Minh mặc dù không có chứng cớ, song loại chuyện này xem lướt qua một chút là có thể nhìn ra, nhưng hiện tại, cái hắn cần nhất là thời gian, cho nên cũng không rỗi hơi đi so đo mấy chuyện này, cứ xem như mình bỏ tiền mua cái lốp mới, mà cũng không phải tiền của mình nha.
Một lát sau, xe tải liền rẽ vào một tiệm sửa xe ven đường, sân sửa chữa lắp ráp của xưởng thật ra cũng lớn, song bên trong cũng chỉ có mất chiếc xe hỏng cũ kỹ rách nát, ngay cả mấy cái lốp của xe cũng không có.
Bất quá cũng khó trách, cái xưởng mở chỗ chim không thèm ị này thì thử hỏi có bao nhiêu chiếc xe đến cửa? Ai sẽ đem xe đến đây mà bảo trì? Lỡ như có có, thì người ta đem xe đến rồi về như thế nào? Chẳng lẽ cuốc bộ từ đây vào thành phố? Hiển nhiên là không thể nào!
Cho nên phương thức kiếm tiền duy nhất là đợi chờ mấy chiếc xe đang chạy trên đường bị trục trặc, sau đó tiến hành sửa chữa, bất quá loại sinh ý này thật sự rất ít, ít đến đáng thương. Người bình thường trước khi muốn chạy trên đường cao tốc đều kiểm tra lại các tính năng của xe mình, tránh trường hợp chết máy giữa chừng, cho nên chờ đợi loại sự cố này xảy ra thì ít lại càng thêm ít, phỏng chừng chờ để vá ép bơm hơi thì may ra!
Mà đại bộ phận mỗi xe đều có lốp dự trữ riêng, nhiều người bị lủng lốp trên đường thường tự mình thay, căn bản không cần phải gọi người chở xe tới tiệm sửa chữa. Cho nên, muốn kiếm tiền chỉ còn cách rải đinh trên đường, chờ xe cán phải bị lủng lốp, nhưng cán không phải một lốp mà càng nhiều càng tốt thì may ra mới co sinh ý tới cửa.
Nhìn thấy xưởng sửa chữa lãnh lãnh thanh thanh, Triệu Oánh cùng Tiểu Vương hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, chắc chắn xưởng sửa chữa này tuyệt đối có vấn đề, chẳng phải loại làm ăn đứng đắn gì!
- Dương ca. em xem, mấy cái đinh trên đường đến tám phần là bọn này làm, nơi này căn bản không có ai đến sửa xe, nếu không giở chút thủ đoạn, chắc chắn hít gió mà sống.
Tiểu Vương nói.
- Ha ha, chính thế!
Dương Minh gật gật đầu.
- Dương ca, có cần hay không em?
Tiểu Vương hiển nhiên rất khó chịu, đường đường thuộc bộ quản lý đội bảo an công ty giải trí Danh Dương lại bị mấy tên côn đồ bố trí cạm bẫy, nghĩ như thế nào cũng đều có chút khó chịu.
Lấy thủ đoạn công ty Danh Dương, diệt trừ mấy cái xưởng đen này không phải là chuyện dễ dàng sao? Cho nên Tiểu Vương chỉ chờ một câu của Dương Minh, chỉ cần Dương Minh đồng ý, hắn liền gọi người đến san bằng nơi này!
- Quên đi, chúng ta không có chứng cớ. Hơn nữa thời gian gấp gáp!
Dương Minh lắc lắc đầu, ngăn cản hành động của Tiểu Vương:
- Dù sao hiện tại cũng có kẻ trả tiền thay chúng ta.
Người Dương Minh chỉ chính là Phạm Kim Triết. Nếu người này đã muốn gánh vác phí tổn sửa xe thì mình còn tìm phiền toái làm gì? Muốn tìm phiền toái cũng là Phạm Kim Triết đi tìm phiền toái!
- Được rồi!
Tiểu Vương đành phải gật đầu bất đắc dĩ, bỏ qua tính toán giáo huấn mấy tên này. Dương Minh nói cũng đúng, nếu Phạm Kim Triết đã bỏ tiền, mình còn gấp gáp cái gì? Chỉ là trong lòng còn có chút khó chịu mà thôi.
Xe tải chạy thẳng vào giữa sân sửa chữa, áo đầu lâu nhảy xuống xe, liền quay mặt vào trong nhà hô lớn:
- Tiểu Tiễn, Phác Tử, mọi người đi ra làm việc.
Một lát sau, mấy tên thanh niên đầu xanh tóc trắng từ trong xưởng chạy ra. Tới bên xe tải, trước tiên đem mấy công cụ ném trên mặt đất, sau đó mở thùng xe tải đưa xe xuống dưới, chuẩn bị làm việc.
- Các vị đại nhân, bên ngoài nóng, mời vào trong nhà nghỉ ngơi một chút!
Áo đầu lâu cười cười, mời Dương Minh cùng Phạm Kim Triết mấy mâu:
- Bên trong nhà có TV, máy lạnh cùng đồ uống.
- Hảo, vậy thì tốt quá.
Phạm Kim Triết lập tức gật đầu đồng ý, hướng bên trong đi tới.
Áo đầu lâu thấy đám người Dương Minh không nhúc nhích, vì thế lại hỏi một câu:
- Các vị không vào sao?
- Vậy vào ngồi một chút đi!
Dương Minh thản nhiên gật gật đầu, nâng bước đi vào. Hắn muốn nhìn một chút, xem Phạm Kim Triết rốt cuộc muốn chơi kiểu gì. Lúc trước hắn đã hoài nghi Phạm Kim Triết cùng mấy tên côn đồ nơi đây là cùng một giuộc, bất quá, Dương Minh xem ra, Phạm Kim Triết có nên thiếu i ốt đến vậy hay không, chỉ vì một món tiền nho nhỏ mà đem nhóm mình dẫn dụ lại đây.
Hoàn cảnh phòng nghỉ coi như cũng ổn, có sô pha lớn, còn có TV LCD hơn 50 icnh, áo đầu lâu chịu khó giúp mấy người mở TV, sau đó chỉ cái tủ lạnh du lịch bên ghế nói:
- Bên trong có đồ uống, nước trái cây. nếu muốn uống thì tự mình lấy, phía trên tủ có mấy cái ly giấy!
- Hảo, thật là tốt! Tự chúng ta phục vụ là được rồi!
Phạm Kim Triết đỉnh đạc khoát tay, nói với áo đầu lâu.
- Hảo!
Áo đầu lâu gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài:
- Nếu có chuyện gì tùy thời gọi ta a, ta gọi là Tiểu Mã.
Trong TV chiếu là một bộ phim cổ trang đã cũ, ra đời có vẻ lâu rồi, Dương Minh tùy ý xem qua, Triệu Oánh cũng nhàm chán ngồi xem.
Bất quá, Phạm Kim Triết lại tựa hồ như thấy thú vị, nhếch môi cười không ngừng!
Đương nhiên Phạm Kim Triết sở dĩ cao hứng không phải bởi vì phim hay, mà cao hứng vì chuyện sắp phát sinh - hảo sự!
Không quá bao lâu, áo đầu lâu cũng chính là Tiểu Mã đã quay lại phòng nghỉ:
- Các vị đại nhân, phiền các vị cho xin phí sửa chữa, đây là biên lai.
- Nga? Bao nhiêu tiền?
Phạm Kim Triết vẫy vẫy tay gọi Tiểu Mã, ý bảo hắn đem biên lai đưa qua.
- Đại nhân, thực sự rất rẻ, chỉ có một vạn đồng!
Tiểu Mã cười hì hì nói.
- Cái gì? Một vạn đồng? Có lầm hay không a! Vá mấy cái lốp mà một vạn đồng?
Phạm Kim Triết nhất thời mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Tiểu Mã:
- Ngươi có tính lầm hay không, mau mau đem cái biên lai thật ra đây! Ta mua chục cái lốp xe cũng không tới một vạn đồng!
- Các ngươi lừa cha ta đấy à? Công phu sư tử ngoạm cũng không có đỉnh như vậy?
Phạm Kim Triết phát hỏa, chửi ầm lên:
- Mua cái lốp xe mới cao lắm cũng chỉ có một ngàn đồng, các ngươi vá lốp bằng cái đéo gì mà còn mắc hơn mua lốp mới?
- Đồ hiếm thì nó quý thôi!
Tiểu Mã thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi không trả, quên đi, không sao cả, tự các ngươi nghĩ biện pháp lấy xe đi.
- Ngươi.
Phạm Kim Triết chỉ vào áo đầu lâu:
- Được rồi, được rồi, coi như ta ngu, một vạn thì một vạn! Ta đưa tiền!
Phạm Kim Triết cảm thấy mình diễn trò cũng không sai biệt lắm, hẳn là rất giống chứ? Hiện tại hành vi của mình cực kỳ giống một khách hàng đang phẫn nộ, chắc hẳn bọn Dương Minh không thể nào đoán được mình cùng mấy tên này có quan hệ.
Nói xong, Phạm Kim Triết móc ví, trong ví tổng cộng có hơn một vạn đồng, lấy hết ra ngoài thì lập tức sạch sẽ.
- Tiên sinh, còn chưa đủ.
Tiểu Mã tiếp nhận một vạn đồng, sau đó nói.
- Không đủ? Không phải ngươi nói một vạn đồng sao?
Phạm Kim Triết sửng sốt, hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới tạo được một cuộc xung đột, không nghĩ rằng Tiểu Mã làm khó dễ, lại hợp ý hắn.
Tiên sinh, người nhìn xem, trên biên lai ghi một lốp một vạn đồng, các người bị hư bốn cái lốp, tất cả phải bỏ ra là bốn vạn đồng.
Tiểu Mã nói.
- Bốn vạn? Ta kháo, ngươi sao không làm ăn cướp luôn đi!
Phạm Kim Triết lúc này cũng triệt để
"bốc hỏa", đem tờ biên lai Tiểu Mã đưa cho xé thành mảnh vụn, kêu gào:
- Con mẹ nó, mày biết tao là người thế nào hay không? Thu lão tử một vạn, lão tử nhịn thì mày đòi bốn vạn. Mày không muốn sống nữa phải không? Mày không biết Lý khoa trưởng cục công thương là bạn tao hay sao? Cái xưởng sửa chữa của chúng mày có phải muốn đóng cửa đúng không?
- Tiểu tử, đâu ra chuyện dễ ăn như thế? Chừa cho ngươi một tí mặt mũi ngươi lại không muốn, giờ ngươi muốn thế lào?
Tiểu Mã mặt lạnh cười:
- Tao mặc kệ mày có quan hệ gì, hôm nay nếu mà không giao ra bốn vạn đồng, ha ha, đừng mong xe mày rời được khỏi đây nửa bước.
- Thế sao? Tao cũng còn đang muốn nhìn xem, ai dám không để tao lấy xe đi/
Phạm Kim Triết cũng cười lạnh một tiếng:
- Được rồi, chúng mày chờ đó! Tao để xe lại chỗ này, mày ngon thì chờ đi, lát sẽ cho mày ra bã!
- Mày không giao ra bốn vạn đồng thì mày đi bằng cách nào?
Tiểu Mã không nhanh không chậm nói.
- Mày dọa tao?
Phạm Kim Triết không nhịn được nữa, đập bàn
"Ba" một cái:
- Mày tưởng mày dọa là lão tử sợ à? Muốn không cho tao rời đi? Vậy thử xem, xem ai có thể cản tao?
- Phải zdị hông?
Tiểu Mã tùy ý vỗ vỗ tay, sau đó nói:
- Lão bản, có người chơi xong không trả tiền!
Lời Tiểu Mã vừa dứt, liền có năm tên hung thần cao to vạm vỡ xông vào, đầu lĩnh vẻ mặt dữ tợn xách theo một cái siêu cấp cờ lê, còn những người khác đều cầm kìm, không phải loại bình thường mà là loại dùng để xiết ốc đại. Nói chung, một đám đều cầm theo công cụ sửa xe có tính sát thương cao.
- Ai dám đùa trong địa bàn của tao? Không muốn sống nữa hử?
Đại hán đầu lĩnh vẻ mặt vô cùng dữ tợn vỗ vỗ cờ lê trong tay, quét mắt một lượt.
- Cái này.
Phạm Kim Triết cũng có một ít
"Há hốc mồm", không nghĩ tới chính mình một câu lại đưa tới một đám dường như là nhân vật đại ca hắc đạo, không biết nên như thế nào cho phải:
- Ta. Ta không có.
- Không có?
Ngưu ca hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu Mã, chuyện gì xảy ra?
- Ca, là như vậy! Tiểu tử này gọi điện thoại, bảo chúng ta lấy xe tải tới chở bọn chúng vá lốp. Kết quả vá xong, tiểu tử này lại chê đắt, không muốn trả thù lao. Hắn còn uy hiếp ta, nói hắn có bằng hữu ở cục công thương, muốn niêm phong cửa hàng chúng ta. Đã không trả tiền còn muốn nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Tiểu Mã thêm mắm dặm muối giải thích.
- Nga? Thoạt nhìn, tiểu tử ngươi thực ngưu bức a? Có phải zdậyhay không? Anh mày ở nơi đây mở xưởng cũng được năm năm, còn chưa có thằng nào dám kiêu ngạo trước mặt tao như mày!
Ngưu ca cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, tao dù gì cũng có máu mặt! Tao nói cho bọn mày biết, hôm nay tụi mày không rời khỏi đây được nửa bước!
- Cái này.
Phạm Kim Triết hiển nhiên là có chút sợ hãi:
- Ta. Ta trả thù lao vẫn không được sao, không phải là bốn vạn sao. Đại ca, ta có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn, xin người không lấy làm phiền lòng. Ta đây liền trả tiền!
- Trả thù lao? Muộn rồi!
Ngưu ca không thèm phản ứng Phạm Kim Triết:
- Ở trong địa bàn của tao mà mày tát lên mặt tao, rồi bảo tao tha cho mày? Người khác còn không cười vào mũi tao sao?
- Cái này. đại ca, vậy như thế nào anh mới buông tha chúng tôi?
Phạm Kim Triết nóng nảy:
- Anh cứ coi chúng tôi như cái rắm, thả rồi thì thôi!
- Thả? Được a!
Ngưu ca phất phất tay:
- Lên, đánh cho con mẹ nó cũng nhận không ra! Tiền bạc của chúng đều lưu lại, đánh xong vứt xác ra ngoài!
- Đại ca, cái khác nha. Đừng đánh, ngàn vạn lần đừng đánh!
"Ba" một tiếng đã thấy Phạm Kim Triết quỳ trên mặt đất:
- Ca, ngài đừng đánh ta, cái khác như thế nào cũng được mà, ngài nói đi, bảo ta làm thế nào mới buông tha a? Van cầu ngài.
- Đại ca, nhìn con nhỏ bên kia cũng không sai ha?
Trong đám có một tên vội nhắc Ngưu ca.
- Nga?
Ngưu ca nheo mắt lại, nhìn về phía Triệu Oánh, lập tức gật gật đầu:
- Không sai, đích xác không sai! Được rồi, ta đây liền đổi lại phương thức, các ngươi nếu có thể làm ta hài lòng, ta sẽ tha cho các ngươi!
- Phương thức gì, ca, ngài cứ nói, chỉ cần làm được ta sẽ không từ nan!
Phạm Kim Triết nhanh chóng liên tục gật đầu.
- Con người của ta bình thường cũng không có ham muốn gì, duy chỉ có thích xem chân nhân tú! (CNT: là cái gì mình chả biết nữa!)
Ngưu ca nói:
- Như vậy đi, ngươi cùng nữ nhân xinh đẹp kia biểu diễn cho ta một đoạn chân nhân tú, nếu biểu diễn kích thích một chút, khiến ta xem mà hài lòng, ta sẽ tha cho các ngươi! Nếu mà không hài lòng, ta sẽ làm cho mẹ các ngươi cũng nhận không ra!
- Ách. cái này. Không tốt lắm đâu?
Phạm Kim Triết gãi gãi đầu, một bộ khó xử.
- Vậy ngươi chờ bị đánh đi! Lên!
Ngưu ca vung tay lên nói:
- Nữ nhân chặt hai tay hai ngón, nam nhân thì năm, đánh chết cho ta!
- Đừng. Đừng.
Phạm Kim Triết vội vàng xua tay ngăn cản:
- Đại ca, ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi.
Nói xong, Phạm Kim Triết bởi vì có chút
"khó khăn" nhìn về phía Triệu Oánh:
- Triệu Oánh, vì bảo mệnh, hai ta liền chịu ủy khuất một chút đi? Ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu không thuận theo ý của hắn, hắn sẽ chặt tay chặt chân chúng ta, nhất định sẽ đánh chết chúng ta a! Bọn hắn nhiều người như vậy, lại có vũ khí, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ a!
- A? Vì sao phải cùng ngươi biểu diễn? Cùng ta biểu diễn không được sao?
Dương Minh thế nhưng lúc này lại mở miệng, nhìn chằm chằm Phạm Kim Triết hỏi.
- Cái này. Ngươi biểu diễn đương nhiên cũng có thể.
Phạm Kim Triết sửng sốt, lập tức nói, bất quá ánh mắt lại hướng về phía Ngưu ca, xin giúp đỡ.