Tôn Chí Vĩ? Dương Minh lúc này mới nghĩ đến mâu thuẫn giữa hắn và Vương Chí Đào? Hai thiếu gia nhà giàu này gặp nhau, khó tránh khỏi xảy ra xung đột.
Vốn muốn từ chối Vương Chí Đào nhưng nhìn hắn đi xa, Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người về lớp, trực tiếp đi về phía Chu Giai Giai.
"Hắn tới" Vương Tuyết phát hiện ra Dương Minh, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở Chu Giai Giai đang thu dọn gì đó.
"A?" Chu Giai Giai kinh ngạc:
"Ai?""Người mà bạn suốt ngày nghĩ đến đó" Vương Tuyết cười nói.
"Dương Minh?" Chu Giai Giai vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Dương Minh đang đi về phía mình.
Tim Chu Giai Giai đập loạn lên. Dương Minh đến tìm mình làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn có việc gì cần nói với mình sao? Chu Giai Giai đang suy nghĩ miên man thì Dương Minh đã đứng trước mặt nàng:
"Chu Giai Giai, bạn ra ngoài một chút."Dương Minh còn chưa nói hết, mặt Chu Giai Giai đã đỏ hồng. Dương Minh bảo mình đi ra ngoài? Vậy có phải là. Chu Giai Giai có chút vui mừng, chẳng qua vui mừng chỉ trong nháy mắt, lập tức bị câu nói vô tình của Dương Minh phá vỡ:
"Ngoài cửa có người tìm bạn""A. a?" Chu Giai Giai thế mới biết, mình suy nghĩ quá nhiều. Dương Minh căn bản không có ý tìm nàng, chỉ là người đưa tin mà thôi:
"Cái này. ai tìm mình?""Vương Chí Đào, chính là người ngồi ăn cơm bên cạnh tôi. Hình như là bạn trên mạng của bạn" Dương Minh nói.
"Vương Chí Đào?" Chu Giai Giai nhíu mày, nàng không thích người này.
Dương Minh gật đầu không nói gì. Dù sao đã đạt được mục đích truyền tin, vì vậy Dương Minh lập tức xoay người rời đi.
Chu Giai Giai có chút thất vọng. Vương Tuyết thấy rõ trong mắt, vì thế nói:
"Giai Giai, Vương Chí Đào kia hình như thích bạn. Hay là bạn suy nghĩ một chút, điều kiện của hắn hình như không tệ đâu""Vương Tuyết, bạn đừng trêu mình, bạn còn không biết mình sao?" Chu Giai Giai lắc đầu nói.
"Hì hì, đùa thôi mà. Bạn si tình thật, thật không nhìn ra đó, bây giờ là thời đại nào mà có người như bạn nhỉ. Các phương diện khác bạn rất thông minh, nhưng về vấn đề tình cảm này bạn ngốc lắm, đúng là như vậy" Vương Tuyết cười nói.
"Được rồi, Vương Tuyết, bạn cùng mình ra ngoài một chút" Chu Giai Giai thu dọn sách vở nhét vào túi, nói với Vương Tuyết.
"Đương nhiên đi cùng bạn" Vương Tuyết và Chu Giai Giai cùng đi ra khỏi phòng học, từ xa đã thấy Vương Chí Đào đang đứng ở cầu thang.
Vương Chí Đào thấy Chu Giai Giai, cười đi tới:
"Chu Giai Giai, ở đây""Có chuyện gì không?" Chu Giai Giai hỏi.
"Bạn có thời gian không, đi ăn cơm được không?" Vương Chí Đào hỏi.
"Bây giờ? Sợ là không được. Mình và Vương Tuyết còn có chuyện phải làm" Chu Giai Giai không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
". vậy ngày mai thì sao?" Vương Chí Đào chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
"Ngày mai? Còn chưa biết. ngày mai rồi nói" Chu Giai Giai không nghĩ đến Vương Chí Đào cứ cuốn lấy mình không buông.
"Vậy cũng được, bạn cho mình số điện thoại di động, ngày mai mình gọi cho bạn" Vương Chí Đào nói.
"Cái này. được" Chu Giai Giai do dự một chút, đưa số điện thoại của mình cho Vương Chí Đào.
"Giai Giai, mình cảm thấy người này cũng được đó. Mặt mũi không tệ hơn Dương Minh, nhà lại có tiền. Bạn nhìn điện thoại di động hắn dùng đi, loại xịn đó" Vương Tuyết nói.
"Đừng có gây chuyện được không" Chu Giai Giai lắc đầu, chu miệng nói:
"Nếu bạn thích vậy làm bạn gái hắn đi""Người ta không nhìn trúng mình mà" Vương Tuyết còn tự biết bản thân. Mình không xinh đẹp như Chu Giai Giai, có thể tìm được một người thật lòng với mình, nàng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
"Vương Tuyết. Bạn nói Dương Minh bây giờ có ấn tượng như thế nào về mình?" Chu Giai Giai nói.
"Khó nói lắm. Xem bộ dạng thì hắn không thích tiếp xúc với bạn. Nhưng hình như hắn cũng không giống như ghét bạn. Nói cách khác có lẽ chuyện trước kia hắn đã quên" Vương Tuyết suy nghĩ một chút rồi phân tích.
"Thật sao" Chu Giai Giai nghe xong rất vui. Từ trước đến nay, chuyện đó là tâm bệnh của nàng. Nàng sợ Dương Minh vì vậy mà ghết mình, vĩnh viễn không tha thứ cho nàng. Nếu như chuyện này hắn đã quên, như vậy mình vẫn có cơ hội.
"Mình chỉ đoán thôi, chẳng qua, Giai Giai, mình ủng hộ bạn" Vương Tuyết cười nói.
"Cảm ơn, Vương Tuyết" Chu Giai Giai cảm kích gật đầu.
Tiếu Tình quyết định mấy hôm nữa trốn đi một chút. Nàng khá lo lắng với lời đe dọa của Hoàng Hữu Tài. Nhưng nàng lại cảm thấy Hoàng Hữu Tài không định làm gì nàng ở trong trường. Sau khi hết tiết, Tiếu Tình vừa ra khỏi phòng làm việc thì điện thoại vang lên.
"Alo? Ai đó?" Tiếu Tình nghe điện.
"Chủ nhiệm Tiếu, cô suy nghĩ thế nào rồi?" Giọng của Hoàng Hữu Tài vang lên trong điện thoại.
"Xin lỗi Hoàng tiên sinh, chuyện này bây giờ một mình tôi nói không truy cứu tức là không truy cứu sao" Tiếu Tình đã suy nghĩ kỹ, nên nói:
"Ở trường đã biết chuyện này, tôi nói cũng không có tác dụng""Hừ hừ, chủ nhiệm Tiếu, sợ rằng đây chỉ là cô lấy cớ mà thôi? Chuyện xảy ra ở khoa công nghệ các người, cô chỉ cần giải thích là hiểu lầm, ai có thể làm gì được cô?" Hoàng Hữu Tài cười lạnh nói.
"Xin lỗi Hoàng tiên sinh, tôi thực sự không giúp được anh" Tiếu Tình nói:
"Tình huống anh cũng biết, chuyện này do giáo viên khác phát hiện. Hơn nữa đã báo lên trường, anh cho rằng bây giờ nói là hiểu lầm sẽ có người tin sao?""Thật không? Vậy ý của chủ nhiệm Tiếu là không thể nói chuyện?" Giọng Hoàng Hữu Tài có chút tức giận.
"Rất xin lỗi" Tiếu Tình nói:
"Ha ha, được, cô giỏi. chúng ta cùng nhìn xem. Chủ nhiệm Tiếu, mấy ngày nữa xem cô có chủ động gọi điện nhờ tôi hay không?" Hoàng Hữu Tài uy hiếp một câu rồi dập điện thoại.
Tiếu Tình thở dài, xem ra lãnh đạo cũng không phải dễ làm như vậy. Mày có quyền lực nhất định, nhưng cũng phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Tiếu Tình cầm cặp của mình, khóa cửa phòng, ra khỏi tòa nhà khoa công nghệ. Mới đi được hai bước đột nhiên phía xa xa có một chiếc xe Buick màu đen khởi động, lao về phía Tiếu Tình.
Tiếu Tình càng hoảng sợ, muốn tránh sang một bên, nhưng bởi vì nơi này không quá rộng, hơn nữa xe Buick ở sát bên, Tiếu Tình đã không còn chỗ mà tránh.
"Két" trong nháy mắt khi xe sắp đâm vào Tiếu Tình, đột nhiên ngoặt sang bên, lướt sát qua vai Tiếu Tình, lao đi. Làm Tiếu Tình lảo đảo, quần áo trên người cũng bị rách.
Tiếu Tình muốn nhìn biển số xe, nhưng không ngờ rằng biển số xe lại dùng giấy báo phủ lên, căn bản không nhìn thấy gì.
Một cảm giác đau rát từ trên vai nàng truyền tới, Tiếu Tình đau đến độ ngã xuống mặt đất.
"Chị Tiếu Tình" Dương Minh vừa vặn từ trong phòng học đi xuống, vừa ra khỏi cửa thì thấy Tiếu Tình bị xe Buick va phải. Dương Minh nhìn Tiếu Tình ngã xuống mặt đất, rất sợ, vội vàng chạy tới:
"Chị Tiếu Tình, chị sao vậy? Không sao chứ ạ?"Dương Minh vừa hỏi Tiếu Tình, vừa ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía chiếc xe biến mất. Hắn không biết Tiếu Tình có nhớ biển số xe hay không. Cho nên theo bản năng Dương Minh muốn ghi nhớ biển số xe đã đâm Tiếu Tình.
Mặc dù lúc này xe Buick đã chạy rất xa, chẳng qua điều này không phải vấn đề gì lớn đối với Dương Minh. Hai mắt Dương Minh còn lợi hại hơn ống nhòm, cho nên Dương Minh dễ dàng nhìn thấy chiếc xe Buick đang bỏ chạy.
Tờ báo. Dương Minh thấy trên biển số xe Buick không ngờ dán báo. Xem ra đây không phải chuyện ngoài ý muốn mà là có người cố ý gây ra. Chẳng qua mặc kệ là ai, Dương Minh lúc này đã rất tức giận. Ở ngay trước mặt mình, mà dám làm người phụ nữ mình yêu bị thương. Đây là điều mà Dương Minh không thể dễ dàng tha thứ, cũng không có cách nào tha thứ.
Mày cho rằng dùng báo dán lên biển số xe là tao không tìm được mày sao? Dương Minh cười lạnh một tiếng, nhìn xuyên qua tờ báo, hắn thấy rõ biển số xe: Tùng CXX789.
Dương Minh lại nhìn lái xe. Từ góc độ này, Dương Minh không thể nào nhìn thẳng mặt hắn. Chẳng qua lại thấy rõ hình thức của hắn. Đó là một người đàn ông đầu ngắn, mặc bộ sơ mi màu xám, trên tay đeo nhẫn vàng.
"Dương Minh. đỡ chị dậy" Tiếu Tình khó nhọc nói, mồ hôi chảy thành giọt trên trán.
"Chị Tiếu Tình, chị chịu đựng một chút, em đưa chị đến bệnh viện" Vừa nói Dương Minh vội vàng rút điện thoại di động ra, gọi cho Trương Tân:
"Trương Tân, mày đang ở đâu thế?""Tao đang định đi ăn cơm với Triệu Tư Tư. Mày muốn hỏi chuyện của Trần Mộng Nghiên hả?" Trương Tân hỏi.
"Chuyện này để sau rồi nói. Mày trước hết không đi ăn vội, lập tức lái xe đến trước tòa nhà khoa công nghệ. Chị Tiếu Tình bị xe đâm" Dương Minh vội vàng nói:
"Bây giờ phải đưa chị ấy đến bệnh viện"