Ðến giữa trưa đưa Trần Mộng Nghiên về, rồi Dương Minh đi đến trạm xe bus. Chỉ chốc lát, xe bus số 114 đã chạy đến. Ở đây có rất nhiều xe bus chạy qua, chỉ là xe số 114 này đến trước mà thôi.
Dương Minh lên xe, trạm này chỉ có một mình hắn lên,
" Ba" một tiếng cửa đóng lại.
"Ðừng đưa tiền chẵn, đưa tiền lẻ cho tôi" Một người con trai nói với Dương Minh.
Lại là một người chờ tiền lẻ. Dương Minh đưa tay vào túi lấy tiền lẻ, sờ sờ, Dương Minh thầm kêu không ổn, một đống tiền lẻ vừa nãy đã đưa cho Trần Mộng Nghiên, trong túi bây giờ chỉ còn toàn tiền chẵn.
Dương Minh móc ra tờ mười đồng, nhìn máy thu tiền, nhét vào cũng không phải, không nhét cũng không phải. Hắn không thể giống như người con trai kia chờ trả lại tiền lẻ. Thư viện Học Phú chỉ cách nơi này có ba bến, không có khả năng có đủ mười đồng lẻ, huống hồ trước mình còn có một người đang chờ trả lại tiền lẻ.
"Ai có thể đổi giúp tôi mười đồng?" Dương Minh hô lên một tiếng mà không có ai đáp lại hắn. Dương Minh không thể không cao giọng hét lên một lần nữa.
Lúc này thằng con trai đang chờ trả lại tiền lẻ mới thô lỗ nói một câu:
"Tao có năm đồng mà cũng không có tiền lẻ, đừng nói là mười đồng của mày"Mịa, sớm biết như vậy tốt hơn hết là đi Taxi, vậy cũng không hết đến mười đồng. Chỉ cần không gọi
" Jetta" hoặc là
" Chery" thì nhiều nhất cũng chỉ hết tám đồng.
Ðang lúc Dương Minh vô cùng tuyệt vọng, đã định nhét tờ mười đồng vào thì một giọng nói thanh thúy vang lên cách đó không xa:
"Dương Minh, chờ một chút. Ðừng nhét vào"Trần Mộng Nghiên. Dương Minh vui mừng phát hiện, người vừa nói là Trần Mộng Nghiên.
Bởi vì trên xe rất đông người, giờ phút này Trần Mộng Nghiên đang cố sức chen về phía Dương Minh. Vừa nãy Dương Minh lần đầu tiên hô đổi tiền, Trần Mộng Nghiên đã thấy hắn. Trần Mộng Nghiên gọi hắn hai lần, nhưng trên xe quá ồn nên Dương Minh căn bản không có nghe thấy. Nên Trần Mộng Nghiên đành phải từ phía sau chen lên phía trước, trong nháy mắt khi Dương Minh định nhét tiền vào máy đã kịp ngăn hắn lại.
"Này" Trần Mộng Nghiên đưa đồng xu trong tay cho Dương Minh, Dương Minh thuận tay nhét vào máy thu tiền.
"A? Mày đã nhét tiền vào?" Thằng con trai đang đợi trả tiền lẻ vừa không đề phòng, đã phát hiện Dương Minh đã hoàn thành động tác nhét tiền.
"Xin lỗi? Tao quên mất mày. Hay là mày nghiên cứu xem có thể móc tiền ra hay không?" Dương Minh quả thật đã quên hắn.
"Mę nó" Thằng này nói thầm một câu, nếu có thể móc tiền ra tao đã sớm móc, cần gì mày nói.
******************
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Dương Minh đã xem hết một chương. Phát hiện quyển sách còn có kèm theo bài tập, nên Dương Minh vội vàng lấy đĩa VCD ra.
Nhưng cầm ở trong tay, nhìn kỹ Dương Minh có chút mất mát. Mẹ chứ, ra là đĩa vi tính. Trên mặt đĩa ghi các ký tự: FRWNDWSXP/V SA.
Ðiều kiện cuộc sống gia đình Dương Minh cũng không phải quá tốt cho nên vẫn chưa mua máy tính, xem ra gặp phải chướng ngại rồi. Thực ra Dương Minh đã sớm muốn mua một chiếc máy, chỉ là lúc trước không chịu học hành, bố mẹ sợ sau khi mua máy tính Dương Minh càng ham mê trò chơi nên không chịu học tập. Có lẽ kết quả thi lần này không sai, vậy đưa ra yêu cầu mua máy tính bố mẹ sẽ đỗng ý.
Nghĩ đến đây, Dương Minh đi đến phòng khách. Bố mẹ đều đang ngồi xem TV. Thấy Dương Minh đi ra, Dương Phụ lập tức nói:
"Ðại Minh, sao. HỌc mệt à con, ra ngoài thư giãn à"Dương Minh có chút Xấu hổ. Mình vừa nãy mặc dù có học, nhưng không có quan hệ gì với bài trên trường cả.
"Bố, con muốn mua máy tính" Dương Minh do dự một lát rồi nói:
"Như vậy lúc nào cũng có thể lên mạng tìm các đề tham khảo thi đại học, hơn nữa cũng có thể giảm thiểu việc phải ra ngoài"Lời này nói ra, chính Dương Minh cũng cảm giác có chút không đủ. Mục đích chủ yếu khi Hắn muốn mua máy tính là vì học môi ngữ, sau đó nhân tiện lên mạng tán gái đẹp....
Nhưng Dương Phụ lại tin là thật. Thời gian gần đây Dương Minh tiến bộ rất nhiều, điều này Dương Phụ tận mắt thấy. Cho nên Dương Minh vừa đề xuất, Dương Phụ đã không hề do dự gật đầu nói:
"Được, bố đồng ý. Vừa lúc bố mới lấy tiền trúng số về. Cuối tuần này bố sẽ mang con đi mua"Thấy bố ủng hộ mình như vậy, Dương Minh thật sự không biết nên nói gì cho phải. Nếu bố biết mình mua máy tính vì mục đích khác, không biết có đau lòng hay không. Nhưng Dương Minh không có sự lụa chọn nào khác. Hắn phải nhanh chóng học tốt môn môi ngữ. Chuyện lần trước bởi Vì Dương Minh không biết môi ngữ nên mới làm cho thằng Vương Chí Ðào trốn được.
Cùng một sai lầm, Dương Minh không muốn phạm phải nữa. Giờ phút này cũng chỉ có thể làm trái lương tâm mà thôi. Dương Minh thầm thề, nhất định sẽ đỗ đầu đại học để bố mẹ được vẻ vang.
Sau khi kết quả thi được công bố, tất cả mọi người biết Dương Minh đều khiếp sợ. Ngay cả Dương Minh cũng khiếp sợ. Có phải mình làm hơi quá hay không? Xem ra lần tới phải thu liễm một ít mới được.
Tổng số điểm 703, đứng thứ chín trong khóa. Phải biết rằng Trần Mộng Nghiên mới được có 692 điểm mà thôi. Triệu Oánh thấy thành tích của Dương Minh không biết nên nói gì mới tốt. Mặc dù thời gian qua, sự cố gắng của Dương Minh nàng cũng thấy, nhưng nỗ lực và kết quả đạt được có điểm không đúng?
Không thiếu người chăm chỉ như Dương Minh, nhưng không ai đạt hiệu quả như Dương Minh.
"Dương Minh, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến" Chủ nhiệm lớp, cô giáo Lý nói với Dương Minh.
Vì vậy, Dương Minh trong những tiếng tán dương dối trá đi ra khỏi phòng học. Đám bạn học cùng lớp có người đố kỵ, có người hâm mộ. Đương nhiên người hoài nghi càng nhiều hơn. Thành tích của Dương Minh lúc trước mọi người đều biết, lần này đột nhiên biến thành như vậy sao có thể không làm mọi người nghi ngờ.
"Dương Minh, có phải máy là tiểu vũ trụ bộc phát? Từ ngưu C thăng cấp lên ngưu B?" Trương Tân khó có thể tin nói:
"Chép như thế nào, lần sau dạy bạn với""Chết đi, mày không thấy toàn lớp tao có thành thích cao nhất sao. Tao chép được của ai chứ" Dương Minh mặc dù cũng chép bài, nhưng chép như thế nào lại không thể nói cho người khác.
Đương nhiên, người thục sự cảm thấy cao hứng cho Dương Minh và thật tâm chúc mừng Hắn chính là Trần Mộng Nghiên.
Tâm trạng của Trần Mộng Nghiên lúc này rất phức tạp. Vừa nãy khi nàng nhìn thấy thành tích của Dương Minh, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng chính là:
"Người theo đuổi thứ nhất", suy nghĩ thứ hai hiện lên trong đầu mới là mừng cho Dương Minh.
Mình bắt đầu để ý đến việc này từ bao giờ? Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu.