Ersi từ nhỏ đến lớn sống trong cái xã hội:
"Người ăn thịt người" này, đã quá quen thuộc với những cảnh đánh đánh giết giết, những chuyện này xảy ra như cơm bữa. Bản thân hắn lại là con trai của trùm buôn ma túy Lanka nữa nên hắn có đủ mọi tố chất cần thiết của một tên
" trùm" tàn ác và máu lạnh. Từ sau cái chết đầy bí ẩn của cha, hắn cũng không ngạc nhiên mấy, hắn nghĩ rằng cha mình làm cái nghề buôn bán chất độc này sớm muộn gì cũng
" tử" thôi. Hắn còn cầu mong ông già mau mau xuống lỗ để mình được hưởng thừa kế nữa chứ.
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, cứ vốn tưởng rằng sau khi ông già đi bán muối rồi, mình sẽ lập tức nhận được tiền thừa kế, nhưng không ngờ khi hắn gọi điện cho ngân hàng Thụy Sĩ để hỏi xem trong tài khoản của cha còn bao nhiêu tiền lại làm hắn tức điên lên số tiền ấy lại không biết vì lí do gì bốc hơi nhết sạch-30 tỷ Euro a, số tiền này lớn lắm. Do Ersi hôm trước trong một sòng bạc thua sạch tiền, bây giờ không biết đào đâu ra tiền để xài đây, vì vậy hắn mới tìm đến cha. Nhưng không ngờ ông già đã chết, hắn ta rất buồn bực việc đầu tiên Ersi làm không phải là đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của ông già mà là tìm xem trong văn phòng của cha kiếm cái két bảo hiểm, đây là bí mật của hai người chỉ có hắn và ông già biết mà thôi.
Cũng bởi vì Lanka sợ mình chết bất đắc kì tử nên mới dặn dò con trai rất cẩn thận. Ersi đi đến gần cái tủ két kia, cái két này được thiết kế rất tinh vi, sử dụng công nghệ hiện đại dò dấu vân tay để mở, chỉ có dấu vân tay của một trong hai người Ersi và Lanka mới mở được. Còn nếu như có ai muốn dùng ngoại lực mạnh mẽ mở két thì các tài liệu cất giữ bên trong sẽ lập tức nổ tung. Vì vậy phải nói rằng tính bảo mật của két rất cao. Dựa theo những gì ông già lúc còn sống đã dặn đi dặn lại, Ersi cẩn thận áp tay mình vào két, sau khi máy tính đã quét qua một lần kết quả dấu vân tay phù hợp lúc này cái két mới từ từ mở ra. Ersi liếc mắt đảo qua bên trong két nhìn xem coi có gì thì chỉ thấy một vài món trang sức và một quyển sổ của tài khoản Thụy Sĩ bao gồm số serial và mật khẩu người gửi ngân hàng. Thật ra thì Ersi cũng không cần phải kiểm tra số tiền này của cha, bởi vì Lanka cũng có vài sản nghiệp lẻ tẻ nếu gộp lại cũng được khoảng 1 tỷ Euro, nhưng để chắc ăn hắn cũng nên kiểm tra qua một lượt số tiền mà ông già tích cóp được qua bao nhiêu năm buôn bán thuốc phiện. Mà Lanka lúc trước khi gửi ngân hàng Thụy Sĩ chỉ đăng kí nặc danh bởi vì hắn sợ nếu như mình bị Interpol tóm thì số tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ kia sẽ bị xung công mất. Vì vậy trong quyển sổ tài khoản tiết kiệm chỉ có tên số serial và passworld mà thôi nếu như ai nắm được thì sẽ dẽ dàng thao túng được số tiền này.
Mặc dù Ersi biết cha mình có gủi tiết kiệm ngân hàng nhưng lại không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ có lẽ cũng không ít. Nghĩ thông rồi Ersi mới quay số điện thoại của ngân hàng Thụy Sĩ, bên phía ngân hàng đề nghị hắn cho biết số serial và passworld của tài khoản rồi bảo hắn đợi một chút cho họ kiểm tra lại. Nhưng sau khi nghe được số tồn dư trong tài khoản Ersi suýt ngất đi cái gì cơ cha mình có bị sao không hay tại vì hút thuốc phiện nhiều quá rồi nên đầu óc có vấn đề vậy thì sao trong tài khoản chỉ còn lại có một trăm ba mươi tám đồng Euro.
Ersi sửng sốt cả nữa ngày, sau đó sợ có sự nhầm lẫn gì đó vội gọi cho tổng đài riêng của ngân hàng xác nhận lại xem sao. Ở phía bên kia tổng đài viên cũng hỏi hắn số serial và passworld rồi cũng bắt hắn đợi một chút kết quả nhận được là một câu trả lời tương tự: Số tiền trong tài khoản của quí khách tồn dư là một trăm ba mươi tám đồng Euro. Hắn vội hỏi xem lần giao dịch cuối cùng là khi nào thì được trả lời chính là ngày mà ông già hắn bị giết ngay sau đó thì tiền được chuyển đi. Hỏi tiếp ngân hàng xem tiền được chuyển cho ai, thì lại được tổng đài viên cho biết cũng là một tài khoản nặc danh, Ersi vẫn chưa bỏ cuộc hắn hỏi xem có thể cung cấp cho hắn thông tin về tài khoản nặc danh đó hay không thì ngân hàng từ chối vì họ nói đó là tuyệt mật vì để bảo vệ lợi ích của người gửi ngân hàng.
Cúp điện thoại Ersi cũng biết làm sao, hắn suy nghĩ miên man rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn ngày mà ông già bị giết cũng chính là ngày số tiền trong tài khoản bị chuyển. Hắn la lên:
"A" có khi nào hôm đó cái người chuyển khoản chính là hung thủ giết cha mình không? Sau khi đã chuyển tiền rồi thì
" khử" luôn ông già. Ersi tức điên lên 30 tỷ Euro a, hắn đã tra đi tra lại số tiền trong tài khoản của cha mấy chục lần thế mà lại bị một thằng ôn con nào cuỗm mất.
Lúc này Ersi chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi, nếu như không thể tra ra người nặc danh kia là ai thì chỉ có nước điều tra lại từ đầu nguyên nhân cái chết của ông già xem coi có đầu mối nào không, nhưng khi bắt tay vào điều tra hắn mới nhận ra rằng không dẽ dàng như mình nghĩ.
Hiện trường nơi cha hắn chết, đã được phong tỏa, Interpol phụ trách điều tra không lộ ra một chút tin tức nào cả. Khi hắn đến nhận xác của cha mình, hỏi xem nguyên nhân cái chết của ổng thì nhân viên và những người điều hành của du thuyền Elise đều lắc đầu xem như không biết rõ lắm, ánh mắt của người đó nhìn hắn đầy vẻ khinh miệt. Xem ra ông già mình tiếng ác đồn xa a.
Nhưng Ersi lại nghe ra được một tin tức rất quan trọng hắn điều tra xem những người gây thù chuốc oán với cha mình, đa số những kẻ trên tàu lúc đó đều là kẻ thù của cha. Nhưng hắn cũng không quan tâm, điều hắn quan tâm hơn cả chính là người cuối cùng mà ông già đã gặp là ai, qua tra xét thì đó là một đại minh tinh người Hồng Công nàng ta tên là Thư Nhã mà hình như ông già mình lúc ấy nổi máu dê lên ve vãn nàng, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, không lâu sau đó thì ông già bị giết.
Tuy nhiên Ersi cũng không tin là một cô gái liễu yếu đào tơ như Thư Nhã có thể giết được phụ thân, hôm đó ông già trước khi lên tàu cũng mang theo một tên người Nhật Bản
và năm, sáu thằng vệ sĩ cơ bản cũng được xem là an toàn vậy mà cũng không giữ được mạng. Ngoài Thư Nhã ra, lúc cha hắn gặp thì chỉ còn cha nàng Thư Hải Khoát. Hai người này làm sao có khả năng giết cha mình được chứ. Ông già mình sống ở châu Âu còn hai người kia lại là người châu Á, hai châu lục cách xa nhau, đâu có cớ gì mà xung đột lợi ích với họ. Do đó hắn loại hai cha con Thư Nhã ra khỏi diện tình nghi.
Ersi suy nghĩ cả nửa ngày trời mà vẫn không hiểu, rốt cuộc là ai là hung thủ thực sự giết cha mình. Chẳng lẽ là sát thủ đột nhập từ bên ngoài vào, nhưng sao mà hắn ta có thể thông qua kiểm soát nghiêm ngặt của nhân viên du thuyền Elise được, không lẽ hắn không biết chủ nhân của thuyền Elise là ai sao, phải biết rằng những người đặt chân lên du thuyền toàn là những kẻ tai to mặt lớn a. Mà chủ nhân của Elise lại là người rất thần bí, nàng ta như thế nào lại mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng chắc chắn nàng ta biết rõ sự tình.
Thời gian cha hắn bị giết là khi Elise cập cảng vào đảo Henri, nếu như có người thừa dịp du thuyền ngừng lại trong khoảng thời gian hành khách lên thuyền trà trộn vào rồi ám sát cha mình khả năng này rất có thể xảy ra. Nhưng mà không lẽ mình phải điều tra từng người một trên đảo Henri hay sao, mình làm sao mà diều tra được chứ, không tính là diện tích đảo Henri khá lớn mà lượng khách đến đây du lịch lại đông như thế, vì đây là tụ điểm ăn chơi có tiếng trên thế giới cho nên lượng người đến đây rất thường xuyên đi đi về về là chuyện bình thường, ai đặt chân lên đảo cũng đăng kí qua họ tên của mình nhưng không phải ai cũng lộ tên thật ra a. Ersi thật sự rất đau đầu, thật sự là không có manh mối nào hay sao?
Buồn bực hắn ta đến một quán bar uống rượu giải sầu, may mắn thay ở đây hắn nghe được một chút manh mối.
"Anh có biết Lanka không?" Một người trung niên vừa uống rượu, quay sang hỏi người bạn bên cạnh
"Người mà anh nói có phải là trùm buôn bán thuốc phiện Lanka? Có tôi có biết sơ về hắn nghe nói hắn chết rồi, hình như là bị giết trên du thuyền Elise" tên trung niên kia thấy hứng thú với đề tài này nên hỏi tiếp:
"Anh quen biết Lanka sao? À đúng rồi tôi nhớ mấy hôm trước anh nói có tham gia hội nghị tổ chức trên du thuyền Elise phải không?""Tôi, tôi làm sao mà quen biết cái tên trùm ấy chứ" người này bị hỏi như thế hơi lúng túng, tất nhiên rồi tên kia là tội phạm buôn bán ma túy, mình làm sao mà lại dính líu đến hắn chứ. Người đàn ông trung niên kia nghe nói vậy cũng không quan tâm chỉ cười cười nói:
"haha, tên ấy chết là đáng đời, nhiều người mong thấy hắn chết lắm, tôi đã ghét cái thằng Lanka này lâu rồi"Xem ra ác danh của Lanka rất
" nổi tiếng" a, đi đâu cũng thấy người ta sỉ nhổ vào mặt. Ersi nghe thấy hai người nói xấu cha mình, đầu nóng đến phát sốt. Ông già, ông làm cái gì mà đi đâu cũng có người rủa ông chết vậy hả, sau này tôi làm sao nhìn mặt người ta đây. Nhịn mình phải nhịn nghe xem coi có đầu mối gì về cái chết của cha hắn không. Quả nhiên hắn làm như vậy là rất đúng đắn a.
"Người chết thì cũng chết rồi, với lại tôi với tên kia có cái gì quan hệ chứ" nói xong hắn ta nâng ly rượu của mình lên cụng với người kia:
"Nào nào chúng ta cụng ly"Người kia cũng nâng ly rượu của mình lên uống ừng ực, khà một tiếng sảng khoái:
"Mẹ nó, đáng đời cho hắn chết là đáng lắm ai biểu hắn ta hung hăng càn quấy""Anh bị hắn ức hiếp à" Người kia uống hết ly rượu, kì quái hỏi.
"Ức hiếp? Tôi sao bị hắn ức hiếp chứ, tên ấy kiêu ngạo như thế, tôi sao dám trêu chọc hắn chứ" người trung niên kia tỏ vẻ bất bình nói to:
"Hắn ta chỉ ỷ vào có tiền, cùng với ác danh của hắn mà bức bách người khác nghe lời mình thôi, để tui kể cho anh nghe hôm đó đang trên đường về phòng của mình đang đi thì thấy có một nhóm người áo đen trên vai cõng một cô gái người châu Á, tôi thấy kì quái nên hỏi họ: Các anh làm gì vậy sao lại bắt người, kết quả xém chút nữa bị chúng đánh, mấy tên đó nói: Nếu mày không muốn chết thì đừng có gây chuyện với ngài Lanka. Qua đó tôi mới biết được đám người ấy làm việc cho tên trùm buôn thuốc phiện kia""Không phải chứ, trên Elise mà cũng dám bắt người sao? Lá gan của bọn chúng cũng không nhỏ nhỉ" người kia nghe nói cũng rất sửng sốt.