Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 154: Đây là lãnh địa của ta

- Hắn, hắn thật quá to gan…!
Sắc mặt Thôi Trạch nhăn nhó, số hàng hóa này là hàng thiết yếu của cả mấy tháng đó! Cũng chính là hàng mà Thái tử điện hạ muốn!

Ở vùng biên cảnh này cũng thường xuyên xuất hiện những va chạm quy mô nhỏ, đây chỉ là chuyện bình thường ở nơi giáp ranh giữa hai đế quốc. Nếu một chút xung đột cũng không có thì mới là khó tin.

Trước đó còn tốt, mỗi lần có va chạm, nhóm tù binh kia hơn nửa sẽ được trả về. Sau đó, xung đột không ngừng tăng lên, mùi thuốc súng giữa hai quốc gia ngày càng đậm, tù binh cũng không còn cho phép chuộc về nữa, mà lựa chọn hình thức buôn lậu nô lệ!

Là một đế quốc cường thịnh ở phía Tây, nhu cầu nô lệ của Đế quốc Lam Nguyệt vẫn rất dồi dào, nhất là loại nô lệ chiến trường này. Cơ bản họ đều là nam nhân tráng niên, tinh lực sung mãn, thể chất tốt, bất kể là khai thác mỏ hay những công việc cần thể lực đều mạnh hơn nhiều so với đám nhân công thuê mướn!

Hơn nữa, các nô lệ này chỉ cần trông giữ một chút, không cho họ chạy trốn, lại cho họ ăn lưng lửng dạ là được! Trên đời này làm gì còn chuyện gì tiện nghi hơn thế nữa, bởi vậy nô lệ loại này hết sức được hoan nghênh. Trên thị trường nô lệ, một nhóm nô lệ có được thực lực nhất định thậm chí có thể bán được với giá hơn một trăm kim tệ, chia đều ra thì khoảng vài kim tệ một người.

Mà lần này cuộc tập kích của thú tộc vào thị trấn Tạp Mai Long đã ảnh hưởng đến sinh ý của cảng Penzias, khiến cho sinh ý buôn nô lệ bị ngưng hẳn mấy tháng. Thẳng đến gần đây hai bên mới liên hệ, dùng thuyền lớn chở rất nhiều tù binh chiến trường! Đây chính là một khoản lớn trị giá mấy vạn kim tệ.

Điểm chết người chính là, ông chủ lần này lại là Thái tử điện hạ!

Những năm gần đây, Thái tử điện hạ dùng quyền lực ra lệnh, thường thường mua từ chỗ Thôi Trạch một ít nô lệ tráng niên, hoặc là nữ nô tuổi trẻ mỹ mạo. Có đôi khi, ngẫu nhiên xuất hiện một, hai tinh linh. Điều này không cần phải nói, tất nhiên là đưa tới chỗ của Thái tử điện hạ rồi!

Việc này vẫn được làm rất bí mật, cho dù năm đó thành Penzias bị Nam Phương Vương nắm giữ cũng không sợ, sinh ý này vẫn được thông suốt!

Bởi vì Nam Phương Vương cũng có yêu cầu giống như thế, mà việc tứ đại quý tộc có thể làm, là bất kể là ai, chỉ cần ngươi dám mua, chúng ta cũng dám bán!

Pháp luật đế quốc tuy rằng vẫn còn đó, văn bản giấy tờ ghi rõ cấm buôn nô lệ, nhưng trên thực tế gần như tất cả mọi người đều coi nó như không có chữ.

- Việc này là sao, vậy phải làm sao bây giờ?

Thôi Trạch đứng dậy, sắc mặt mười phần khó coi, đi tới đi lui, miệng than thở không ngừng.
- Không được, ta phải ra cảng xem sao! Nếu tên này thực sự không sợ chết, ta liền nói cho hắn! Đây là hàng hóa của Thái tử đó! Ta xem xem hắn có mấy lá gan, còn dám ngăn cản nữa không?

Lý Nam chặn Thôi Trạch lại, trầm giọng nói:

- Thôi huynh, trước hết hãy ngồi xuống đã, giờ ngươi có đi cũng không được gì!

- Nói bậy, ta không tin hắn dám không để Thái tử vào mắt!

Thôi Trạch phẫn nộ nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Hoàng Cường một bên cũng ứng thanh nói:

- Đúng vậy, tuy cha hắn là tam đẳng Công tước, tướng quân đế quốc, nhưng Đế quốc không phải chỉ có một tướng quân! Bản thân hắn chỉ là một Tử tước thừa kế thôi, so với Thôi huynh, hắn chẳng qua hơn được một điểm đất phong đó thôi! Dựa vào cái gì mà dám không để kẻ khác vào mắt? Vũ kỹ chắc, hừ, mạnh vậy thì có ích lợi gì chứ, hắn dám giết chúng ta sao?

- Hai người các ngươi…?

Lý Nam vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Sao các ngươi dám xác định chuyện lần này là do lĩnh chủ làm?

- Không phải hắn thì… còn có...

Thôi Trạch chỉ nói được một nửa, một nửa ứ lại trong cổ họng, đơ mắt cứng lưỡi nhìn Lý Nam:
- Ngươi nói, là hắn…?

Lý Nam cười lạnh, nói:

- Lĩnh chủ mới đến thành Penzias vài ngày, sao hắn có thể biết bí mật trung tâm của chúng ta? Cho dù hắn đổi quân canh giữ hải cảng thành người của mình thì sao? Các ngươi cũng biết người của chúng ta không chỉ ở trong quân đội! Trừ Mặc Thanh ra, còn có ai có thể hiểu biết việc này như vậy.

Ta thật không nghĩ đến, người này làm việc lại tuyệt tình như vậy, trên phương diện này Mặc Thanh cũng có cổ phần trong đó! Xem ra, hẳn là hắn muốn đi theo lĩnh chủ, một đường thăng tiến!

- Tên khốn khiếp này, hắn dám làm như thế?

Hai mắt Thôi Trạch tối sụp xuống, thân hình lung lay, ngã ngồi xuống ghế, vô lực nói:
- Làm sao bây giờ… Chúng ta phải ứng phó làm sao đây? Lửa giận của Thái tử điện hạ thì chúng ta không thể chịu nổi. Huống chi, chuyện lần này phía bên kia thúc giục rất gấp! Tên Mặc Thanh chết tiệt này, ta muốn giết hắn!

Trên mặt Lý Nam lại không thấy sốt ruột quá mức, biểu tình chỉ hơi thay đổi, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này, lại nói lại, cũng là chuyện tốt!

- A, trời ạ, Lý huynh, ngài không phải bị tức đến phát điên chứ?

Thôi Trạch miễn cưỡng mở mắt, thở dài một tiếng nói:
- Đến lúc này rồi sao lại nói ra lời này!

- Điều tốt là bị tân nhậm thành chủ đại nhân đả kích, nhưng tân nhậm thành chủ là do lĩnh chủ đại nhân an bài. Chúng ta sao dám cùng lĩnh chủ đại nhân đấu tranh?

Lý Nam châm chọc nói.

Sắc mặt Thôi Trạch vốn xám như tro tàn bỗng nhiên đỏ ửng lên, vỗ mạnh xuống bàn lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới điểm này? Ha ha, xem lần này bọn chúng chết như thế nào!

Trên mặt Hoàng Cường cũng thấy tươi tỉnh hẳn, nói:

- Đúng vậy, đắc tội với Thái tử điện hạ xem chúng chết như thế nào. Mặc Thanh kia tự cho là tìm được một cái chân vừa thô vừa to để dựa vào sao, kết quả là mới lên làm thành chủ vài ngày đã phải xuống đài, ha ha ha.
Nói xong, vẻ mặt trầm xuống.
- Đến lúc đó, hắn muốn sống yên ổn trong thành Penzias là điều không thể!

Lý Nam lại thở dài một tiếng, cười khổ nhìn hai vị này, nói:

- Lĩnh chủ này vốn đã không phải người xa lạ gì với Thái tử còn nói chuyện đắc tội hay không đắc tội? Nếu không hắn đã bị ám sát rồi. Các ngươi nghĩ lĩnh chủ đại nhân này đơn giản lắm sao? Nếu đã cắt đứt mối làm ăn của chúng ta, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, buông tha cho mối làm ăn này, thành thật một thời gian. Về sau không nói được chính xác là lúc nào có gió Đông thổi tới đâu. Chỉ cần Thái Tử điện hạ tham gia vào, chúng ta cứ đi từng bước từng bước mà làm, nhất định sẽ có thể quật khởi. Ai, lời của ta là thế, hai vị có chịu nghe theo không thì tùy.
Lý Nam lắc lắc đầu, nói:
- Cáo từ trước.

Còn lại hai người Hoàng Cường và Thôi Trạch liếc nhau, đều thấy được hận ý nồng đậm và hai chữ "Không phục" trong mắt đối phương!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lăng Tiêu lẳng lặng đứng trên bến cảng thành Penzias, Diệp Vi Ny dựa sát vào Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:

- Chiếc thuyền này huynh định xử lý thế nào? Xem diện mạo những người ở trên đó, lại có số nô lệ này nữa, sợ là của đại nhân vật nào đó!

Lăng Tiêu lạnh nhạt cười nói:

- Hắn là ai không cần biết, hiện tại nó là của chúng ta.
Nói xong, Lăng Tiêu đi tới chỗ hạ thuyền. Các nô lệ đã đi xuống, chân tay bị xích trói, cả người đen cháy, trển thân chỉ mặc một chiếc quần đùi. Gần như tất cả bọn họ đều đầy vết roi trên người, có những người khá nghiêm trọng, trên mặt còn đầm đìa máu tươi.

Những người này đứng đó, mù mịt, ngỡ ngàng, có người ngã ngồi xuống đất, biểu tình mê mang. Lại có người vẻ mặt kiệt ngạo, người như vậy thường là người có nhiều vết thương nhất, trong ánh mắt không thấy được một chút khuất phục nào, nhìn những người khác bằng ánh mắt của một ác lang chuẩn bị cắn xé.

Lăng Vũ nghiêm nghị nhìn hơn một ngàn hán tử này mà trong lòng cảm thấy buồn bã. Những hán tử này tuy rằng không có quan hệ với hắn, nhưng trên người họ lại tràn đầy nhiệt huyết giống hắn!

Những người này đều đã từng là quân nhân nhưng lại rơi vào cảnh ngộ nô lệ, bị mua đi bán lại!

Hắn nặng nề thở dài một tiếng, sau đó với thân binh bên cạnh:

- Nếu mấy tên trên thuyền kia còn dám ra tay ngược đãi, vậy…
Nói xong, lấy tay làm động tác chém xuống!

Mặc Thanh bị sát khí trên người Lăng Võ dọa nhảy dựng lên. "Thực lực hán tử này tuy không bằng mình, nhưng khí thế của hắn thì mình tuyệt đối không bằng!" Trong lòng Mặc Thanh nghĩ, hay là bảo Lý quản gia, cho đám con em giao cho hán tử này thao luyện, như vậy có thể khiến chúng càng thêm thành thục!

Đang nghĩ thì Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny đã đi tới, nhìn một loạt nô lệ đứng dưới.

Lăng Võ và Mặc Thanh cúi người hành lễ với Lăng Tiêu.

Mặc Thanh hỏi:

- Thiếu gia, những người này đã tới nơi ngài muốn, kế tiếp ngài tính phải xử lý thế nào?

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lăng Võ:

- Nếu những người này giao cho ngươi, ngươi có lòng tin không?

Lăng Võ sửng sốt, lập tức nghĩ, danh ngạch tư binh của thiếu gia có tới ba ngàn người. Một ngàn người này không tính là nhiều, tuy nhiên những người này lại là binh lính của các nước khác nhau, bọn họ có thể sẽ nhớ nhà. Nói thật, Lăng Vũ cũng không nắm chắc lắm.!

Lăng Tiêu cũng cười, sau đó tiến lên phía trước, nói với hơn ngàn người phía dưới:

- Các ngươi muốn được tự do không?

Tiếng nói tuy không lớn, nhưng lại truyền đến tai của từng người. Những người này vẫn có phần mù mị, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên mặc hoa phục đắt tiền, không cần nghĩ cũng biết, đây là một quý tộc!

" Tự do". Phía dưới rất nhiều người đều nhếch miệng cười châm chọc, rơi vào tay quý tộc các ngươi, còn nói gì đến tự do? Con mẹ nó đi mà lừa quỷ đi!

- Lăng Võ, cởi bỏ xiềng xích cho họ!

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói.

- Thiếu gia, việc này…

Lăng Võ chần chờ, người hắn mang đến hôm nay không nhiều, tổng cộng chỉ có hơn hai trăm người. Đừng nhìn những nô lệ này trông có vẻ là một đám vô lực, nhưng nếu họ được tự do, bọn họ gây ra bạo động thì những quân nhân có tố chất thân thể rất tốt này không biết sẽ làm ra việc gì đâu?

Mặc Thanh cũng khuyên nhủ:

- Đúng vậy thiếu gia. Chúng ta hãy giam giữ họ lại đã, sau đó bàn bạc lại kỹ hơn?

- Không cần, nơi này là lãnh địa của ta!

Lăng Tiêu đứng thẳng, ánh mắt thâm thúy nhìn những người ở dưới, lạnh nhạt nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất