Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 249: Lòng mang tâm tư


Tống Minh Nguyệt bị Lăng Tiêu ôm vào trong lòng, ngự kiếm phi hành, dường như sao trên bầu trời giống như cảnh thần tiên, với tay có thể hái. Đôi mắt của Tống Minh Nguyệt cũng giống như ngôi sao. Chớp tắt trên khuôn mặt, si ngốc nhìn nghiêng khuôn mặt Lăng Tiêu. nhếch môi cũng không nói một câu nào. Có lẽ thiên ngôn vạn ngữ. tất cả đều từ trong ánh mắt của nàng truyền tới trong lòng của Lăng Tiêu.

Ngự kiếm bay nhanh, Lăng Tiêu nhẹ giọng cười nói: - Cảm giác này như thế nào?

- Thật đẹp! Quan trọng nhất là ta có thể ở cùng một chỗ với huynh. Tống Minh Nguyệt một bộ áo lông lộng lẫy, đứng ở bên cạnh

Lăng Tiêu thật thanh tú giống như thần tiên, khiến người khác phải ghen tị!

- Đi, chúng ta đi tìm gã tộc trưởng của Băng Hải bí tộc kia tính sổ đi!

Lăng Tiêu ôm chiếc eo mảnh khảnh của Tống Minh Nguyệt, cười nói. Thượng cổ Hoàng Giả kiếm dưới chân vẽ ra một đường cong ưu mĩ trên không trung, cùng với tiếng kinh hô ngắn ngủi của Tống Minh Nguyệt, giống như sấm chớp lao xuống chỗ Băng Hải bí tộc sinh sống!

Khi Lăng Tiêu vừa mới mang Tống Minh Nguyệt đi, lão tộc trưởng của Băng Hải bí tộc cũng ngơ ngác tại chỗ. Lão thậm chí cũng không có dũng khí nghi vấn Lăng Tiêu! Bởi vì bất kể là trên người của Lăng Tiêu, hay là thanh bảo kiếm đều tản ra uy nghiêm vô tận, cũng lộ ra khí tức vô cùng tôn quý. Loại khí tức này khiến cho tộc trưởng của Băng Hải bí tộc cảm giác hét sức quen thuộc, nhưng lại cảm giác đó không phải là khí tức của đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu. Truyện Sắc Hiệp

Cho nên đến bây giờ, lão cũng không rõ: Thần vĩ đại cuối cùng là thành công, hay là thất bại.

Nhưng lão kiên quyết cho rằng, Thần không có khả năng thất bại! Nhất định là Thần dung hợp tất cả trí nhớ vào thiếu niên nhân loại kia, rồi sau đó lấy được thân thể của nhân loại kia, nhất thời hưng phấn mới có thể làm như vậy!

Không thể không nói, khi tín ngưỡng tăng lên tới một mức độ nhất định, căn bản không cần người khác thuyết phục hắn làm gì mà chính hắn sẽ tìm mọi cách cho tín ngưỡng của mình, dùng để thuyết phục chính mình.

Bởi vậy, lão không có can đảm để nhảy lên không trung, đuổi theo phía sau Thần, với lão mà nói, đó là chuyện bất kính lớn nhất!

Lúc này, nhìn thấy Lăng Tiêu mang theo Tống Minh Nguyệt quay lại đây, tộc trưởng của Băng Hải bí tộc rốt cục cũng kìm không nổi trong lòng kích động, cao giọng hô:

- Thần vĩ đại! Người hầu của ngài, tộc trưởng Băng Hải bí tộc Ý Phong, xin dâng lên ngài tắm lòng trung thành nhất!

Ý Phong quỳ rạp xuống trên mặt đất, phía sau là vài trăm tên tộc nhân của Băng Hải bí tộc. Trong mất toàn bộ bọn họ đều mang theo vẻ thành kính vô tận, nhìn hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt rơi xuống từ không trung.

Trương Đại Niên hơi hơi mấp máy miệng, thầm nghĩ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này cũng quá điên cuồng rồi? Làm sao lại tốt đẹp thế, gã Lăng Tiêu này không ngờ lại biến thành Thần của Băng Hải bí tộc?

Lãnh Vũ thì ngẩng đầu, nhìn hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt giống như thần tiên, sau đó nhỏ giọng khẽ nói:

- Bọn họ khiến cho người ta rất hâm mộ!

A Khổ bĩu môi, nhỏ giọng nói: - Lãnh Vũ, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội rồi!

Tống Minh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Ý Phong vài cái. Tuy rằng Lăng Tiêu không nói rõ, nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn có thể cảm giác được mấy ngày nay Lăng Tiêu ở nơi đó, nhất định đã trải qua chuyện tương đối nguy hiểm. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn hắn không có chuyện gì, ngược lại còn hùng mạnh hơn so với trước kia, nhưng đối với kẻ cầm đầu tạo thành tất cả những chuyện này, tộc trưởng Băng Hải bí tộc Ý Phong, Tống Minh Nguyệt lại không có một chút nào ý muốn cảm kích.

Ý Phong? Tên quá cổ quái! Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, thản nhiên nhìn Ý Phong nói:

- Ngươi khẳng định, ta là Thần của các ngươi sao?

Thần thái của Ý Phong càng kính cẩn hơn, quỳ tại chỗ nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên:

- Ở trong lòng Ý Phong, Thần là vạn năng!

Đối mặt với câu trả lời mập mờ của lão tộc trưởng tuổi già sức yếu Ý Phong, nét cười trên mặt Lăng Tiêu càng rõ ràng hơn, thản nhiên nhìn lướt qua những nhóm mạo hiểm ở bên kia, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là lão già thành tinh, tộc trưởng của Băng Hải bí tộc này cũng không giống vẻ bên ngoài quá già và yếu nhược như vậy nên trả lời như thế. Giả sử Lăng Tiêu đã bị Bạch Tuộc Biển Sâu chiếm cứ thân thể thì chắc chắn sẽ hết sức hài lòng với câu trả lời của lão. Thần không cần tín đồ có quá nhiều tư tưởng, chỉ cần tín ngưỡng mình là được. Nếu như Lăng Tiêu không bị Bạch Tuộc Biển Sâu chiếm cứ thân thể, như vậy thần của Băng Hải bí tộc, Bạch Tuộc Biển Sâu hiển nhiên đã chết ở trong tay Lăng Tiêu!

Tín ngưỡng đã nhiều năm, một khi tan vỡ thì sẽ đả kích đối với Băng Hải bí tộc, có lẽ sẽ có tính chất huy diệt. Các tộc nhân căn bản là không có biện pháp nào tiếp nhận sự thật, đại thần mà bọn họ luôn tín ngưỡng, nay bị một gã nhân loại xóa hết thảy.

Cho nên, Ý Phong trả lời mơ hồ. Cho dù là lão nhận định được thân phận của Lăng Tiêu, thì ngươi vẫn phải là nhân loại như cũ, như vậy, ngươi cũng sẽ có thêm những người hầu trung thành như đám chúng ta!

Làm chủ nhân, không có lý do gì tiếp tục muốn đám người hầu ở lại chỗ này chứ?

Cặp mắt tràn ngập vẻ lão luyện của Ý Phong dĩ nhiên đã chú ý đến. những thực vật màu lục ở chung quanh đang từ từ héo rũ ... Lăng Tiêu nhìn Ý Phong đang quỳ gối trước mặt mình, phóng thích ra tinh thần lực đã dung hợp với lực lượng căn nguyên tinh thuần của Bạch Tuộc Biển Sâu.
Đầu tiên Ý Phong quả nhiên là cả kinh, liền sau đó trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.

Lão biết, thần của mình vẫn còn tồn tại! Thần quả nhiên là vạn năng! Hành động của Thần thì người khác không thể phỏng đoán! Lão rất quen thuộc tinh thần lực dao động này! Ở trong cuộc sống dài dằng dặc của mình, luồng tinh thần lực này vẫn không ngừng giao lưu với lão! Ý Phong đạt được thực lực Kiếm Hoàng bậc bốn, về phương diện cảm giác thì lão đã tới cấp bậc tông sư! Lão tin rằng phán đoán của mình căn bản không sai!

Tuy rằng lão không biết vì sao bây giờ không còn loại cảm giác lạnh lẽo khi đối mặt với Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần, nhưng trong lòng Ý Phong lại càng thêm vui mừng hơn. Điều này cho thấy khi thần chiếm cứ thân thể của nhân loại này thì bắt đầu càng trở nên có nhân tính hơn!

Nói đến căn nguyên, Ý Phong là băng hải bí tộc, cũng giống như là nhân loại! Lão đương nhiên hy vọng thần cao cao tại thượng có thể tiếp xúc nhiều hơn với những tín đồ thành kính! Đó chính là chuyện may mắn!

Lăng Tiêu cảm thấy trong lúc mình vô ý ám chỉ quả nhiên thu được hiệu quả lạ thường, liền thản nhiên cười nói:

- Các ngươi có thể bằng lòng đi theo ta hay không, trở lại lãnh địa của nhân loại!

Ý Phong quả nhiên kích động vô cùng, trong âm thanh già nua mang theo vẻ nghẹn ngào:

- Thần vĩ đại, chúng ta chờ đợi ngày này đã thật lâu lắm rồi! Dưới sự dẫn đất của Thần, chúng ta bằng lòng quay về lãnh thổ của nhân loại!

Tống Minh Nguyệt có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu đang đội lốt Thần, thầm nói trong lòng: Hắn cũng dám lừa dối vậy sao? Dường như thực lực kém nhất của Băng Hải bí tộc cũng hùng mạnh hơn so với Ma Kiếm Sư đỉnh trên đại lục. Tuy rằng họ chỉ có vài trăm người, nhưng thực lực tổng hợp lại, thậm chí có thể không kém gia tộc của mình. Tuy nói gia tộc Tống gia ở trong hải vực cũng có người tiến vào Thánh Vực, chẳng qua toàn bộ các môn phái thế gia ẩn thế đều biết, phàm là võ giả tiến nhập cảnh giới Thánh Vực thì không còn gặp nữa. Cho nên ngay cả Thánh Vực thật sự có tồn tại hay không, rất nhiều các thế gia ẩn thế đều ôm thái độ hoài nghi. Hơn nữa, đây cũng chính là vấn đề đã tranh luận vô số năm!

Có rất nhiều người tin rằng Thánh Vực có tồn tại, tỷ như Thượng Quan Vũ Đồng, xem như một đệ tử của môn phái ẩn thế. Sư môn của Thượng Quan Vũ Đồng đã từng xuất hiện một cường giả Kiếm Thánh, sau khi tiến vào Thánh cấp không được vài ngày, liền biến mất không thấy!

Cho nên Thượng Quan Vũ Đồng tin chắc rằng có Thánh Vực tồn tại, đồng thời nàng cũng ảo tưởng có một ngày cường giả Thánh cấp kia của sư môn còn có thể trở về một lần nữa! Chuyện này cũng chính là tâm tư của mọi người trong sư môn Thượng Quan Vũ Đồng. Bởi vậy, Thượng Quan Vũ Đồng kiên trì cho rằng sư môn Lãnh Ngưng Cung của mình tuy rằng là nhị lưu nhưng cũng có Kiếm Thánh tồn tại!

- Tốt lắm, từ nay về sau, các ngươi là bộ hạ của ta. Trông vẻ muốn nói cái gì đó của Ý Phong, Lăng Tiêu nói: - Hiện tại nhân loại không có tín ngưỡng.

Ý Phong lập tức ngậm miệng lại, hiểu rõ ý tứ của Lăng Tiêu, muốn tín ngưỡng, thì bí mật tín ngưỡng. Nếu như đến lãnh thổ của nhân loại mà mở miệng nói "Thần vĩ đại" thi chắc chắn sẽ mang đến cho thần phiền toái rất lớn!

- Ý Phong hiểu rồi!

Lúc này, bộ dạng tuổi già sức yếu của tộc trưởng Băng Hải bí tộc mất hết, đứng dậy, tinh quang trong đôi mắt bắn ra bốn phía, đảo qua đám mạo hiểm Trương Đại Niên kia, mới cất tiếng nói:

- Chủ nhân, những người này phải xử trí như thế nào!

Phản ứng của Trương Đại Niên ở bên kia cực nhanh, đứng lên đi tới, quay về phía Lăng Tiêu khom mình thi lễ nói: - Xin chủ nhân thu nhận chúng ta đi!

Những kẻ mạo hiểm ở phía sau cũng đã sớm bị Lăng Tiêu làm cho rung động. Trước đó, bọn họ đã từng tận mất trông thấy sự hùng mạnh của Lăng Tiêu, không ngờ tới chỗ này hắn lại còn có thể trở thành Thần, mà lại là Thần của Băng Hải bí tộc hùng mạnh, rất khó tin! Đi theo người như vậy, khẳng định sẽ tốt hơn nhiều so với việc trước đây bọn họ liều mạng tại nơi lạnh khủng khiếp này!

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua những người này, sau đó nhẹ giọng nói: - Một khi đã như vậy, ta đây liền thu nhận các ngươi, chỉ mong sau này các ngươi không hối hận vì lựa chọn của mình! Cho nên, hiện tại các ngươi đổi ý còn kịp, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.

Trương Đại Niên do dự một chút, khẽ cắn môi, một lòng nói: - Không thay đổi! Ta quyết định rồi, tuy rằng ta vẫn luôn nỗ lực vì cuộc sống tự do, nhưng trên thực tế, cái gọi là tự do chỉ là cách nói tự lừa mình mà thôi! Tựa như gặp người của gia tộc Tử Kinh Hoa quyền thế ở phương bắc, ta liền không thể không thành thật xuất ra một nửa vật tư kính dâng cho bọn họ. Nếu ta có được thực lực hùng mạnh, hay là bối cảnh kinh người, tin rằng cho dù bọn chúng có vài cái lá gan, cũng không dám làm như vậy! Bởi vậy, ta khẩn cầu chủ nhân thu nhận chúng ta, chúng ta bằng lòng đi theo hầu hạ người suốt đời!

Lăng Tiêu cũng mỉm cười, nói:

- Ta chính là con cháu của Lăng gia! Ngươi không phải cho rằng thực lực Lăng gia rất yếu sao?

- Thuộc hạ đáng chết!

Trương Đại Niên nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói với vè mặt tôn kính, sau đó trên mặt từ từ chuyển biến thành kinh ngạc, kinh hô:

- Ngài, không ngờ ngài chính là vị Hầu gia trẻ tuổi nhất ở Đế quốc Lam Nguyệt?

Lăng Tiêu không thừa nhận cũng như không có phủ nhận mà quay đầu về phía Ý Phong nói: - Ta muốn thấy toàn bộ số tằm mà các ngươi nuôi.

- Tuân mệnh. Ý Phong trả lời.

Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Lăng Tiêu, Ý Phong đều chấp hành vô điều kiện, căn bản không có nghi vấn và phản đối gì. Nhưng như thế mới khiến trong lòng Lăng Tiêu có vài phần nghi hoặc. chẳng qua cũng không cần, tìm một chút thời gian, điều tra rõ mục đích chân chính của Ý Phong. Nếu như lão thật sự gây bất lợi cho mình thi mình không chút do dự trừ bỏ chủng tộc có thực lực hùng mạnh này.

Dù sao, nếu như không thể xem như trợ thủ, những người Băng Hải bí tộc này hoàn toàn có thể là một đám người có thể gây tai họa ngầm nguy hiểm to lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất