Đám người Lăng Tiêu, mang theo một đám thủ hạ mới được mời chào sau khi được đưa tiễn không bao lâu, liền phái mấy chục người trở lại Bạch Lộ quận, mua một khối thủy tinh quan cực kỳ xinh đẹp và đắt tiền. Sắc mặt những người đó cũng nghiêm túc, có người hỏi thăm họ cũng không nói lời nào, sau khi mua, lại vội vàng rời đi.
Những thế lực có quan hệ tốt với Lăng Tiêu cũng không kìm nổi phái người tới đây thăm dò một hồi, sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu, có được một tin tức khiến cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Trước đây, tin tức về đứa con bị vứt đi của Tương gia ở bên người Lăng Tiêu, rất nhiều người cũng sớm biết, cũng không quá mức để ý, hắn cũng đã bị Tương gia phế bỏ công lực. Trải qua hai mươi năm, trong Bạch Lộ quận, rất nhiều người cũng đã từng gặp qua Tương Vân Sơn, khi đó Tương Vân Sơn nghèo túng và chán nản tới cực điểm, suốt ngày chỉ sống mơ mơ màng màng, cho dù là một người bình thường, cũng có thể đá một cước đuổi hắn đi.
Tuy nhiên, phàm là chửi mắng Tương Vân Sơn, mặc kệ là ai, kết quả chỉ có một chữ- - Chết.
Điểm này ngay cả những cường giả chí cao âm thầm ẩn tàng trong Bạch Lộ quận, cũng không nói ra.
Cho dù Tương Vân Sơn không còn thuộc Tương gia, cho dù hiện tại hắn chán nản nghèo khổ ra sao, cũng không phải ai cũng có thể làm nhục được!
Dần dần, đại công tử của Tương gia, ở trong mắt mọi người, trở thành một loại tồn tại như chất độc hại, tuy trong lòng khinh miệt vạn phần, nhưng cũng không dám đến tiếp cận hắn, cũng không dám làm nhục hắn.
Trên thực tế, chiêu thức ấy của Tương Vân Bưu tuyệt đối đủ độc ác, trông như giữ gìn tôn nghiêm của Tương gia, nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn cô lập Tương Vân Sơn!
Nếu như tâm tính của đại công từ Tương gia không đủ cứng cỏi, thậm chí còn có thể làm một chuyện ở dưới mắt Tương Vân Bưu, nếu đổi lại là ngươi thường, e rằng đã sớm tự sát rồi!
Chính là một người khiến mọi người sợ hãi, ở trên cuộc tranh tài này, không ngờ lại đi vào tầm mắt thế nhân.
Đầu tiên là truyền đến từ đổ phường của Tương gia có một người lạnh lùng, thắng được hơn trăm khối tinh thạch thượng phẩm, chuyện trong một đêm giàu phất lên, sau đó liền có người truyền ra, người đặt cược không ngờ là đứa con bị vứt bỏ của Tương gia, một sự kiêu ngạo lớn nhất của Tương gia năm xưa—Tương Vân Sơn!
Sau đó lại có vô số người biết được, đứa con bị bỏ đi của Tương gia, không ngờ đang đi cùng vời Tiêu Phong, con ngựa ô lớn nhất trong cuộc tranh tài ở Chiến Thần bảng!
Lúc bắt đầu, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, chắc chắn không biết Tương Vân Sơn dùng cách gì, lừa dối Lăng Tiêu để mình làm dưới trướng, lại nhận được đủ loại ưu đãi, mới có thể mời chào người tài giỏi như Tiêu Phong.
Đến khi Lăng Tiêu công khai chiêu nạp nhân tài, có rất nhiều người bỗng nhiên phát hiện, không phải Tương Vân Sơn lừa dối cảm tình Tiêu Phong, mà là gã Tiêu Phong kia to gan lớn mật, dám thu giữ đại thiếu gia của Tương gia!
Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?
Sau đó mọi người từ từ biết được, người chủ của chuyện ồn ào sôi nổi về
"Kiếm có linh tính", không ngờ chính là gã Tiêu Phong kia! Đại diện của rất nhiều thế lực lớn, đều chạy tới chủ động giao tiếp với hắn, sau đó thăm dò chuyện kiếm linh.
Mọi người mới phát hiện, gã Tiêu Phong kia không phải không biết sống chết, mà là người ta còn có lòng dũng cảm! Có tư cách! Cũng có khí phách!
Đổi lại người khác mà xem, ai dám thu lưu một người có thời điểm từng vô cùng huy hoàng, hiện giờ tương đối chán nản? Lại có ai có thể khiến Tương Vân Sơn cam tâm tình nguyện đi trợ giúp?
Không ít người của thế lực đỉnh cao, sau khi biết được tin tức này, cũng mỉm cười, cũng không nói môt chữ nào, có thể nhìn thấy đại công tử và nhị công tử của Tương gia đánh nhau, ngoại trừ chính Tương gia, tin rằng gia tộc khác cũng thích nghe ngóng nữa chứ?
Nhưng không nghĩ tới, người con gái Hạ Tuyết Ngọc năm đó được lan truyền cũng nổi tiếng không kém Tương Vân Sơn, không ngờ hôm nay xuất hiện, và … Thoạt nhìn còn bị trọng thương sắp chết!
Những người của gia tộc lớn đương nhiên muốn moi ra được một số tin tức mà họ muốn biết từ nơi này.
Đám thủ hạ vừa được chiêu mộ của Tiêu Phong, dù sao bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, chung quy cũng có một chút tin tức bị dò xét.
Vì thế, mọi người lại biết được một tin tức, vừa rồi khi cô gái kia đến nơi này, cũng chưa chết, mà sau khi trải qua Tiêu Phong đại gia cứu chữa, mới chết.
Cũng khó trách người của thế lực lớn nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm, tin tức này cũng có chút quá rung động.
Nguồn: http://truyen360.comCô gái kia đã không còn xuất hiện đã một hai mươi năm, không biết do nguyên nhân gì, kéo thân thể bị trọng thương đến trước mặt Tương Vân Sơn. Hai mươi năm trước khi chân tướng chuyện đó chưa rõ ràng, bị thủ lĩnh Tiêu Phong của bọn họ … Làm cho chết.
Nội tình của Tiêu Phong, những người đó hiểu vô cùng tỉ mỉ, trong một thời gian ngắn có được danh tiếng to lớn, là bởi vì chữa trị được loại độc mà đại công tử Ngô Dong Ngô gia trúng, nghe nói Bạch lão có y thuật cao minh nhất trong Vọng Thiên Thành cũng bó tay không có biện pháp với loại độc này! Cho nên, đối với chuyện Lăng Tiêu ra tay chữa trị cho Hạ Tuyết Ngọc, những người này vẫn không cảm thấy kỳ quái, khiến cho bọn họ cảm thấy tiếc hận chính là, không ngờ Tiêu Phong cũng không thể cứu sống Hạ Tuyết Ngọc.
Nếu không, chân tướng của vụ án phức tạp trước đây sẽ rõ ràng truyền khắp thiên hạ hay sao?
Trong lòng mỗi người đều có một cái đòn bẩy, tuy vấn đề không liên quan tới mình nhưng nó cũng đã treo lên cao, nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù treo lên, trong lòng cũng đồng dạng có chút nghi hoặc. Vì sao năm xưa tiền đồ rực rỡ, tương lai của đại thiếu gia Tương gia không thể hạn lượng, sẽ làm ra loại hành vi tự tìm chết, vì sao chứ?
Nếu loại chuyện này đặt trong thế tục giới, hoặc là trong người thường, sẽ có người tin mà không nghi ngờ, nhưng đối với những cường giả thanh niên ngàn tuổi mà nói, đó quả thật là một truyện cười!
Trên con đường sinh mệnh buồn chán của bọn họ, loại con gái nào mà gặp không được chứ? Sau khi có được quyền cao nhất và thực lực tới tột đỉnh, loại con gái gì mà không thể chiếm được chứ?
Cho nên, có rất nhiều người, đều cảm thấy chuyện xảy ra trên người Tương Vân Sơn năm xưa không thể lý giải nổi, nhưng đại thiếu gia Tương gia nghèo khổ tại Bạch Lộ quận hai mươi năm, không ai nghe được hắn phản bác một câu, kêu khổ quá một câu.
Người bị hại không kêu khổ, cũng không giải oan, thì cho dù trong lòng người khác có hoài nghi, ngoài miệng cũng không nói một câu, tùy tiện can thiêp vào nội tình của một thế lực gia tộc đỉnh cấp, đó không phải là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà đó chính là muốn chết.
Những thế lực lớn phái đại diện tới
"quan tâm", lúc trở về hồi báo, đều nói tận mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Phong và sự ngây ngốc của Tương Vân Sơn.
Tin tức này, Nhị thiếu gia Tương Vân Bưu của Tương gia, tự nhiên rất nhanh có được.
Ngồi trong mật thất, khóe miệng Tương Vân Sơn nổi lên một chút vẻ tươi cười.
- Đại ca thân ái nhất của ta, như thế nào chứ? Loại mất mát lần nữa lại tiếp tục cảm giác rồi, nhất định hết sức vui vẻ chứ! Ha ha ha, thủy tinh quan … Thật sự bạo tay quá lớn! Tuy nhiên, cho dù là tinh thạch quan, đại ca kia của ta mãi mãi cũng không thấy được cô gái mà hắn yêu quí nhất mở to mắt nói chuyện! Không phải ngươi được xưng là có chỉ số thông minh có một không hai trong thiên hạ sao? Không phải ngươi được xưng là tương lai không thể hạn lượng sao? Kết quả, còn không phải thua trong tay ta sao!
Tương Vân Bưu cười với vẻ mặt âm hàn, thì thào tự nói : Còn gã Tiêu Phong kia, Bởi vì ngươi chặn đứng một bước về chuyện trong Vọng Thiên Thành mà khiến những cố gắng trong hai mươi năm của ta như nước cuốn trôi, ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ, không nghĩ tới, ngươi lại xuất hiện ở Bạch Lộ quận, còn xé ra một khối thân thể như chết như không của đại ca thân ái ta, chẳng lẽ không phải oan gia không gặp lại? Hừ, oan gia? Dựa vào ngươi cũng xứng! Tại lúc ngươi vừa mới bố trí, sau khi vừa mới động viên đám thủ hạ mới chiêu mộ, ngươi liền hại chêt cô gái quân sư của ta, ngươi chờ hắn một lòng với ngươi, chờ một đám thủ hạ tiếp tục sùng bái ngươi đi, ha ha ha!
Đội ngũ của Lăng Tiêu, quả thật bởi vì chuyện này mà khí thế có chút giảm, tựa như sự dự đoán của Tương Vân Bưu, hầu như trên mặt mọi ngươi đều không thấy vẻ tươi cười, thời điểm sĩ khí tăng cao lên, nhanh chóng bị đã kích, khiến cho toàn bộ sĩ khí biết mất, tất cả mọi người mặt mày ủ rủ.
Tuy nhiên, rời xa phạm vi Bạch Lộ quận, sau khi dọc theo con đường mà không có người theo dõi, ban ngày, trong đội ngũ Lăng Tiêu, từng truyền ra giọng đối thoại nhỏ.
- Ta nó này huynh đệ, làm bộ tâm tình mình không tốt, khi nào mới hết!
- Ta không biết? Đây là chủ công phân phó xuống,. Con bà nó,kỳ thật ta cũng rất lợi hại chứ! Chẳng lẽ bọn họ không biết, hiện tại chuyện ta muốn làm, chính là cười thật to sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, lão tử cũng muốn cười đám ngu ngốc kia, còn nghĩ rằng chủ công và Tương tiên sinh xảy ra vết rách, ôi … …
- Quên đi, chuyện này đừng nói nữa, tuy nhiên không biết thê tử của Tương tiên sinh thế nào rồi? Ban ngày khi ta tới gần xe, cũng trông thấy, nàng nằm trong thủy tinh quan, vẫn không nhúc nhích, ta thật hoài nghi … …
- Hừ, đừng nói nữa.
… …
Sau khi Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn lập kế hoạch, liền phân phó xuống, muốn tất cả mọi người nghiêm túc duy trì, nếu có người hỏi bọn họ điều gì, liền nói như thế … Tiếp đó, những thế lực lớn sẽ dò hỏi những thứ gì đó.
Hai người Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn làm thế này, thuần túy chính là bố trí nghi trận, nếu không ai có thể phát hiện, đó tự nhiên là tốt nhất, sẽ không hề lo lắng việc mê hoặc kẻ thù.
Nếu như có người phát hiện, Lăng Tiêu cố ý làm như vậy, trong lòng sẽ càng thêm hoài nghi!
Bởi vì Hạ Tuyết Ngọc ỏ trong mắt mọi người, cũng là người không thể không chết
Thử hỏi, mấy chục ngày liên tiếp giả chết trong thủy tinh quan không kẽ hở, cho dù là người sống, không đói chết thì cũng chết nghộp!
Bởi vậy, những người thông mình này sẽ phân tích mục đích Lăng Tiêu làm như vậy, kết luận đưa ra tự nhiên là vì Lăng Tiêu muốn ổn định lòng quân của thủ hạ mình. Dù sao chủ động khiến bọn họ nghiêm túc duy trì, nó đã nói lên, không có chuyện gì xảy ra! Hắn và Tương Vân Sơn cũng sẽ không có bất kì vết nứt gì … ….
Nếu như có người nghĩ nhiều, thậm chí còn cho rằng Lăng Tiêu này bố trí nghi trận. Bọn họ vừa nghĩ đến, cái gọi là bố trí nghi trận, so với sự thật cũng kém xa vạn dặm.
Bởi vì trong chuyện này, khâu quan trọng nhất là nằm trong thủy tinh quan tài, nhiều ngày như vậy, Hạ Tuyết Ngọc cũng không có bất kì hành động gì.
Hầu như không ai nghĩ đến, cô gái đã chết rất nhiều ngày kia, kỳ thật vẫn sống rất tốt, thậm chí bên trong thủy tinh quan kia, còn đang không ngừng khôi phục lại thực lực nữa.
Ban đêm, Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn, Vương Chân, Trương Dương và đám người Thiết Đản ngồi vây quanh một chỗ, chung quanh là một đám người trẻ tuổi, có người đang làm món ăn thôn quê, trước mặt đám người Lăng Tiêu đang nướng chân con hươu.
Vương Chân có chút xuất thần không ngừng nhìn chân con hươu, không kìm nổi cảm thán nói :
- Chủ công thực sự cao minh, chỉ sợ hiện tại, nhị thiếu gia của Tương gia đang thầm cao hứng.
Khuôn mặt thư sinh anh tuấn của Tương Vân Sơn được ngọn lửa chiếu lúc sáng lúc tối, trong lòng lại suy nghĩ : Không biết tướng mạo vốn có của chủ công là dạng gì? Tương lai nhị đệ của mình chân tướng sự việc, có thể hộc máu mà chết hay không? Tâm tính của hắn … có khả năng!