Vẻ mặt mọi người đều trở nên cực kỳ phấn khích, những thay đổi cũng xảy ra rất chậm.
Lăng Tiêu thì lạnh lùng, Karina thì lo lắng, Michele cười nhạo, Tạp Kỳ Nhi hối hận, trên mặt đám Tinh Linh bắn tên lại lộ vẻ cay nghiệt và khinh thường… ….
Thời gian giống như dừng hẳn lại, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu chậm rãi bay lên rồi vẽ một vòng tròn trên không trung. Vòng tròn này giống như có ma lực ngăn cản tất cả những mũi tên đang phóng tới đầy trời ở bên ngoài, lúc này tất cả những mũi tên vừa được bắn ra đều ngừng lại.
Ngay sau đó, tất cả mũi tên xoay ngược lại, đầu tên hướng ra ngoài…Một tiếng ầm vang lên.
Lúc này tất cả mũi tên đều dùng một loại tốc độ còn nhanh hơn được bắn đến mà phóng thẳng về phía đám Tinh Linh đang trợn mắt há mồm.
Tất cả quá trình này trong mắt người có cảnh giới như Lăng Tiêu rõ ràng là vô cùng chậm. Bởi vì hắn đã nắm giữ chắc chắn pháp tắc không gian và thời gian. Tuy thời gian đặc biệt ngắn, chỉ là một cái nháy mắt đối với những người bình thường, nhưng trong cái nháy mắt này đã đủ để Lăng Tiêu làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như thay đổi phương hướng của những mũi tên này.
- A!... ….
Khoảnh khắc khi Lăng Tiêu thay đổi hướng đi của những mũi tên để tất cả bắn ngược trở lại thì đám Tinh Linh vẫn còn duy trì động tác buông dây cung, những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên liên tục.
Đám Tinh Linh này không thể ngờ người bọn họ cần phải giết lại đạt đến cảnh giới mà bọn họ căn bản không thể đụng vào được. Những Tinh Linh có thực lực hùng mạnh lập tức vận chuyển lực lượng toàn thân để tránh đi những vị trí yếu hại. Nhưng đáng tiếc là tất cả lực lượng trên những mũi tên đã được Lăng Tiêu dùng tiên lực để thúc đẩy, cũng làm cho bọn họ không thể tránh né được.
Lão bà Tinh Linh Michelle lớn tiếng gầm lên một câu:
- Nhân loại, ngươi đáng chết.
Trong nháy mắt những người tài giỏi trong Tinh Linh tộc đã chết mất mười bảy mười tám người. Tên thanh niên Tinh Linh có vẻ mặt anh tuấn cũng miển cưỡng tránh được những vị trí yếu hại, nhưng vẫn có một mũi tên cắm phập lên đầu vai. Hắn cố gắng chịu đựng không dám hét lên một tiếng đau đớn nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Tiêu đã tràn đầy sợ hãi.
Cho đến bây giờ hắn mới biết được mình đã gặp phải một kẻ địch ở mức độ nào.
Michelle phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, vẻ mặt Karina lập tức thay đổi, nàng nhìn về phía Lăng Tiêu khẽ hét lên:
- Lăng Tiêu, nhanh, nàng đang gọi người đến giúp đỡ đấy.
Lăng Tiêu hơi lắc đầu, khẽ nói:
- Đã chậm rồi, người đã đến!
Hai luồng khí tức khổng lồ từ hai phương hướng khác nhau phóng thẳng về phía này như tia chớp. Trong đó có một người mi thanh mục tú, thoạt nhìn thấy đây là một chàng trai hơn hai mươi tuổi cả người mặc trường bào màu xanh rất có khí phách. Trong tay người này còn cầm một cây quạt giống như một thư sinh, hắn liếc mắt đánh giá Lăng Tiêu một cái, ánh mắt chợt lóe lên nhưng vẻ mặt lại không có bất kỳ biểu cảm gì.
Người còn lại thì giống như một con sư tử, râu quai nói của người này rậm đến mức che hẳn cả khuôn mặt. Người này có hai mắt rất to và có thần, cơ thể cao lớn, sau lưng đeo một thanh thiết kiếm màu đen cực lớn. Hắn lại mặc một bộ trường bào màu trắng nõn, trên áo choàng này không không có một hạt bụi nào, ăn mặc như vậy làm người ta sinh ra một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Vẻ mặt già nua của Michelle đỏ hồng lên, trong mắt bùng ra những luồng căm hận cực kỳ nồng đậm. Bà lão thở hổn hển nhìn về phía tên đàn ông râu ria mặc áo bào trắng nói:
- Thần Đông Hải, xử lý tên thanh niên kia thì Karina sẽ là của ngươi.
Tên thanh niên mặc trường bào màu xanh lại cười lạnh một tiếng:
- Michelle, điều này ngươi nói không tính.
Tên đàn ông râu ria cũng cười lạnh, hắn nhìn người thanh niên mặc áo bào xanh nói:
- Tư Đồ Quang Huy, không phải ngươi muốn phá không để ta đề thăng thực lực đấy chứ? Hừ, ngươi tưởng rằng giết con tiểu nha đầu này thì ta sẽ không thể đột phá sao? Ngươi sai rồi! Dù ngươi giết nàng ta, ta cũng có biện pháp đột phá. Hơn nữa, nếu ngươi giết nàng thì ngươi cũng chết, ngươi chạy không thoát một đòn của ta đâu!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua hai tên này, trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ Tư Đồ Quang Huy lại như thế này, xem ra vẫn còn rất trẻ!
Lúc này Tư Đồ Quang Huy nhìn thoáng qua Lăng Tiêu rồi cười nói:
- Vị này, ta đoán không sai, chắc là Lăng tông chủ. Ta có được hình dạng này cũng phải cảm ơn ngươi, Trụ Nhan đan quả nhiên là thần dược. Thục Sơn phái và Tư Đồ gia ta vẫn có quan hệ rất tốt, tuy gần đây có chút xung đột nhưng đó cũng là tình hình chung trên khắp thiên hạ. Những chuyện kia không liên quan đến những quan hệ cá nhân, lão phu vẫn muốn được gặp ngươi, không ngờ ngày hôm nay lại gặp nhau trong tình cảnh này. Lăng tông chủ, lão phu và ngươi thương lượng một chút được không?
- Ngươi muốn gì?
Lăng Tiêu dùng ánh mắt vô hại nhìn Tư Đồ Quang Huy, nhưng trong lòng hắn cũng không dám buông lỏng. Cao thủ xếp thứ tư trên Thiên Bảng, mình cũng không cảm giác được nông sâu, lại là loại người ôn hòa sao?
- Ha ha, ngươi cứ yên tâm, lão phu sẽ không để ngươi cảm thấy khó xử!
Tư Đồ Quang cười rất ôn hòa, giống như một người huynh trưởng trong nhà làm người ta sinh ra một loại cảm giác ấm áp:
- Xem ra ngươi có chút quan hệ với con bé này, ngươi muốn bảo vệ tính mạng của nàng sao?
Lăng Tiêu gật đầu, cũng không giấu diếm điều gì:
- Đúng vậy, ta muốn mang nàng đi!
Lăng Tiêu vừa nói ra làm Karina ửng hồng hai gò má, cặp mắt xinh đẹp dừng lại trên gương mặt Lăng Tiêu. Khi phải đối mặt với những kẻ địch hùng mạnh, nàng lại cảm thấy có chút thất thần.
Tư Đồ Quang Huy cười nói:
- Vậy là tốt, ta giúp ngươi ngăn tên râu rậm này, ngươi cứ mang nàng ta đi. Sau này giữa hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông cùng nhau chia đôi thiên hạ, ngươi thấy thế nào?
Lăng Tiêu khẽ cau mày, hắn nhìn thoáng qua Tư Đồ Quang Huy rồi nói:
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
- Tất nhiên, ta đã nói thì chắc chắn sẽ không làm khó dễ ngươi!
Tư Đồ Quang Huy không coi ai ra gì nói:
- Ngươi xem, Thục Sơn phái các ngươi vùng lên chỉ có vài vạn người, hơn nữa dựa theo những gì ta biết thì các ngươi cũng không phải loại người có dã tâm lớn, đơn giản chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện, cũng không muốn vung kiếm ra khắp thiên hạ. Cho nên giữa hai nhà chúng ta hoàn toàn có thể giao hảo tốt với nhau, ngồi cùng một chỗ để nói chuyện, hơn nữa diện tích Thánh Vực lại rất rộng, chẳng lẽ chỉ một nhà hai nhà là có thể nuốt gọn được sao?
Tên râu rậm áo bào trắng cười ha hả nói:
- Thằng trẻ ranh này chính là Lăng Tiêu à? Lão phu cũng từng nghe nói tới ngươi. Rất tốt, rất tốt, không ngờ thực lực đã đạt đến Kiếp Tiền Thần đỉnh phong, cũng có lực để chiến đấu với ta một trận. Nhưng, người thanh niên, ngươi cũng đừng tin tên đê tiện này. Ngươi có thể hỏi thăm tất cả những lão già còn sống trong Thánh Vực này, xem tên Tư Đồ Quang Huy là loại người gì. Nếu tin lời hắn thì chẳng thà tin chuyện cánh cửa Thần giới mỗi năm đều mở ra cho Kiếm Thánh phi thăng lên.
Tư Đồ Quang Huy cũng không tức giận mà cười dài nhìn tên râu rậm áo bào trắng nói:
- Đông Hải Quái Khách, năm xưa ta vẫn không nghĩ ra ngươi là ai, nhưng bây giờ ta đã hiểu, thì ra ngươi là thần bảo vệ của Thú tộc. Hèn gì đám Tinh Linh này đều nghe lời ngươi, thờ phụng ngươi là thần Đông Hải. Nhưng lực lượng của ngươi đã tổn thất rất nhiều trong Thần chiến năm xưa, khó lắm mới khôi phục lại trạng thái Kiếp Tiền Thần đỉnh phong. Ta vốn cũng muốn dẫn con bé này đi để đột phá cánh cửa cuối cùng, dẫn thiên lôi đến để độ kiếp phi thăng Thần giới. Nhưng hiện nay ta đã thay đổi ý nghĩ, ta và Lăng tông chủ vừa gặp đã thân quen mà con bé này lại là phụ nữ của hắn, nên bây giờ ta muốn cùng hợp tác với hắn. Còn chuyện nhân phẩm của ta thế nào, ha ha, không liên quan gì đến ngươi. Tình hình thiên hạ lúc này đã bày ra trước mắt, ta tin trong lòng Lăng tông chủ nhất định đã có quyết định của riêng mình! Ta tin Lăng tông chủ sẽ không vì vài ba câu của đám người chúng ta mà thay đổi ý kiến của chính mình.
Lăng Tiêu thầm gật đầu, đúng vậy, nhân phẩm của Tư Đồ Quang Huy như thế nào không liên quan đến mình. Hơn nữa Tư Đồ Quang Huy nói cũng rất có lý, Thục Sơn phái chiếm một phần tư Nam Châu còn chưa tiêu hóa xong chứ đừng nói đến chuyện chiếm cả thiên hạ. Lăng Tiêu chỉ muốn có được một giang sơn thật lớn để thành lập tu chân quốc, nhưng đến ngày hôm nay hắn vẫn chưa tìm được người nào thích hợp để thống trị quốc gia này.
Lăng Tiêu cũng định để vị trí này cho ca ca của hắn là Lăng Chí, nhưng thực lực của Lăng Chí lại không đủ làm cho những kẻ bên dưới chịu phục. Nếu muốn đỡ Lăng Chí lên vị trí này phải dùng khí thế sấm sét của Thục Sơn phái để tiêu diệt tất cả các thế lực phản đối, nhưng điều này lại không thể. Hoặc khi thiên hạ đã thái bình, khi đó thực lực của Lăng Chí cũng đã đạt đến một cảnh giới cực cao, hơn nữa lại có Thục Sơn phái ở phía sau làm hậu thuẫn, thì chuyện chiếm lấy một vùng đất nào đó lại là một vấn đề vô cùng đơn giản.
Cho nên nếu nói Lăng Tiêu không động tâm đối với lời nói của Tư Đồ Quang Huy, đây chỉ là giả vờ mà thôi. Lăng Tiêu có bá đạo đến đâu cũng không dám tự cao tự đại, tiếp nhận một kẻ địch như Tư Đồ Quang Huy cũng là một chuyện không có gì không tốt đối với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt chân thành của Tư Đồ Quang Huy rồi đột nhiên mỉm cười lắc đầu nói:
- Tư Đồ Quang Huy, nếu ngươi không chân thành như vậy thì ta thiếu chút nữa đã phải tin, nhưng tiếc là ngươi biểu hiện quá hoàn mỹ cũng là một khuyết điểm.
Nụ cười của Tư Đồ Quang Huy lập tức khựng lại, khóe miệng lão hơi co giật vài cái rồi cười lạnh nói:
- Lăng tông chủ cảm thấy lời của lão phu không có thành ý sao? Vậy thì thôi, lão phu sẽ khoanh tay đứng nhìn. Nếu ngươi có năng lực thì cứ đem theo con bé Tinh Linh tộc này đi. Nhưng nể mặt cũng là người Nam Châu, lão phu khuyên ngươi một câu, con bé bên cạnh ngươi không tầm thường đâu. Đám ngươi có chủ ý với nàng ta có rất nhiều, ngươi phải có lòng tin và dũng khí mới vượt qua được.
Lăng Tiêu vừa rồi đã dự đoán không sai, hai người này cũng không phải loại háo sắc như tính mạng. Tuy Karina vô cùng xinh đẹp, có vẻ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng muốn tìm một người đẹp trong đám dân số đông như kiến ở Thánh Vực, lấy địa vị hiện tại của hai vị kia thì chắc chắn chuyện này dễ như trở bàn tay. Chỉ cần bọn họ muốn thì có thể mỗi ngày đổi một cô, cho dù đổi mấy vạn năm cũng có người xếp hàng đến tận cửa nhà. Hơn nữa ánh mắt của hai người này nhìn về phía Karina tuy nóng hừng hực nhưng không phải là ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Khi Lăng Tiêu còn ở trên tu chân giới cũng đã xem qua một số sách giới thiệu sơ về đủ loại công pháp, trong đó cũng có một số loại công pháp rất quỷ dị. Những công pháp này chủ yếu là hấp thu nguyên khí của con gái, đặc biệt là một số thiếu nữ thiên tư kinh người chính là những lô đỉnh tuyệt vời.
Karina có huyết mạch hoàng tộc của Tinh Linh, có lẽ cũng có một số người biết được bí mật này. Nếu không làm sao có thể dẫn đến sự chú ý của hai người có thân phận cực cao thế này được, hơn nữa nhìn bộ dạng của Đông Hải Quái Khách, vẻ mặt của lão này giống như quyết chí đoạt cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.comKarina thấy Lăng Tiêu trầm mặc thì trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, trái tim nguội lạnh, thầm nghi:
- Thôi!
Karina trầm giọng nói:
- Nghìn vạn cái sai đều là do ta sai, Lăng Tiêu, ngươi đi di, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi đâu. Ai trong đám bọn chúng cũng không để ta rời khỏi hòn đảo này, tất cả mọi chuyện hãy để một mình ta gánh chịu.