Vừa nói xong liền truyền đến một tràng cười không kiêng nể gì cả, làm cho không ít học sinh của Học viện Đế quốc nhíu mày. Tiếng cười này nghe rất thô bỉ, hạ lưu, đáng khinh, hơn nữa vừa thấy những người đó đã thấy không giống người tốt, mặt dài dữ tợn, trên mắt lộ hung quang. Nhóm người này đại khái khoảng bảy tám người, mặc trang phục thống nhất, thoạt nhìn chính là một đoàn lính đánh thuê.
Long Tường đang chuẩn bị xun xoe lại bị quấy rầy, trong lòng đương nhiên là căm tức, hơn nữa vì xuất thân quý tộc cho nên không thèm để vào mắt những kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê, một đám tay sai mà thôi, không có tố chất, thô tục chính là ngôn ngữ thường dùng của chúng.
- - Các hạ, ngươi lập tức xin lỗi đi, hơn nữa hãy tự tát mình hai cái, ta có thể xem như lời này của ngươi chưa từng nói ra!
Ánh mắt Long Tường lạnh như băng nhìn thoáng qua tên lính đánh thuê vừa mới nói kia.
Phía sau cũng có không ít học sinh của Học viện Đế quốc lộ ra biểu tình căm phẫn, đối với bọn họ, lính đánh thuê và kẻ mạo hiểm không có gì đáng sợ cả. Bốn chữ tâm cao khí ngạo này đã được các học sinh tuổi trẻ không phú tức quý này thể hiện càng thêm thấu triệt.
Đại hán lính đánh thuê vừa mới nói đùa với Thượng Quan Vũ Đồng dùng cái tay đầy lông lá ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nói với những người bên này:
- Cái tên công tử bột kia đang nói gì? Mẹ nó, nói mớ phải không?
- Ha ha, người ta là làm trò cho mỹ nữ xem mà, đương nhiên phải ra dáng hảo hán chứ!
Tên lính đánh thuê thần tình châm chọc nhìn Long Tường, quét ánh mắt về phía Thượng Quan Vũ Đồng đầy dục vọng, tròng lòng thầm nói: " Loại nữ nhân này đúng là cực phẩm! Quá khó gặp, so sánh với nàng, nữ nhân bên trong nhà lầu quả thực không thể coi là mỹ nhân được!
- Ngươi nói ai là công tử bột! Ngươi dám lặp lại lần nữa!
Long Tường căm tức, trong lồng ngực tràn ngập phẫn nộ, mạnh mẽ rút kiếm ra xông lên với ý niệm làm thịt người này.
- Nói ngươi nhà! Sao nào, ỷ có một đám búp bê phía sau liền cho rằng mình tài giỏi lắm sao?
Đại hán kia ngả ngớn nói:
- Lão tử chẳng qua là ca ngợi cô nàng này một chút, ngươi chẳng có phận sự gì ở đây cả, cút qua một bên cho ta!
- Muốn chết!
Trường kiếm trong tay Long Tường lập tức được rút ra, ánh mắt tóe ra hàn quang, bắn ra một đạo kiếm khí về phía cánh tay trái của đại hán!
Đại hắn kia không thể tưởng được tên công tử bột kia lại âm hiểm như thế, bắt đầu cuộc chiến mà không báo trước, là một Đại Kiếm Sư mà xuất thủ tàn nhẫn. Hắn vừa muốn tránh né thì kiếm khí đã trảm đến, một đạo huyết quang lóe lên, cánh tay trái của đại hán cùng với thân thể đã tách riêng ra, bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
- A!
Đại hán kêu thảm một tiếng, thân hình chợt lung lay vài cái, mấy người phía sau cả kinh, một người đỡ lấy đại hán, xuất ra thuốc cầm máu đeo bên hông, vài người khác rút vũ khí bên hông ra, vây Long Tường lại, trong mắt đều bắn ra lửa giận nồng đậm.
Đại hán bị chém mất một tay cũng rất kiên cường, lấy tay che đi chỗ tay cụt đang không ngừng chảy ra máu tươi, cắn răng chịu đựng thống khổ, nói với Long Tường:
- Hảo tiểu tử, dám đánh lén đại gia, hôm nay ta cùng với ngươi thề không đội trời chung!
Vừa thấy thật sự phát sinh xung đột, năm mươi mấy học sinh bên này lập tức tụ lại, mặc dù có người nhát gan, đột nhiên thấy máu tươi thì sợ hãi, nhưng cũng không ai đến mức quá hoảng sợ! Lại càng nhiều người hiện lên nét hưng phấn trên mặt, đây mới chính là cuộc sống mạo hiểm chứ! Một lời không hợp, rút đao đánh tới, thật sảng khoái!
Hàng mi thanh tú của Thượng Quan Vũ Đồng nhíu lại, vừa rồi nàng muốn ngăn cản lại, nhưng không ngờ Long Tường ra tay nhanh như vậy.
Đại hán này tất nhiên là đáng giận, nhưng vừa xuất môn ra ngoài đã dễ dàng phát sinh xung đột với người như thế cũng không phải chuyện tốt. Nếu chỉ có vài giáo sư thì cũng thôi, đánh không lại thì chạy, nhưng bây giờ còn có hơn năm mươi học sinh, hơn nữa thực lực đều không cao. Các học sinh đó thân phận lại không phú tức qúy, tùy tiện bị thương người nào, giáo sư bọn họ đều không chịu nổi kết cục!
Không nghĩ Long Tường thiếu kiên nhẫn như vậy, ra tay lại rất tàn nhẫn, tuy nhiên việc đã đến nước này, Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thoáng qua Tô Tú, thấp giọng nói:
- Tô Tú tỷ, tỷ cùng Tiêu Lâm giáo sư mang theo các học sinh đi trước, đây là chuyện cá nhân.
- Để Tô Tú giáo sư mang theo học sinh đi, ta lưu lại!
Tiêu Lâm cất bước đi tới, trầm giọng nói, sau đó nói với mấy tên lính đánh thuê :
- Sự tình hôm nay rất nhiều người đều thấy, là các ngươi khiêu khích trước, tuy rằng đồng bạn của ta ra tay quá mức tàn nhẫn, nhưng nếu không phải các ngươi nói năng lỗ mãng, tất nhiên sẽ không phát sinh sự tình đến nước này, nếu các ngươi cảm thấy đánh nhau có thể giải quyết vấn đề, như vậy, ta phụng bồi!
Nói xong cả người bốc lên khí thế, đứng ở nơi đó vững như núi, bình tĩnh nhìn những tên lính đánh thuê.
Đối phương tự nhiên cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra được người trung niên này là một người không dễ chọc, trên mặt cả đám đều hiện ra biểu tình ngưng trọng.
- Nếu các ngươi nguyện ý giải quyết hòa bình, như vậy chúng ta có thể thương thảo bồi thường một chút!
Tiêu Lâm lại cho đối phương một cơ hội xuống ngựa, lạnh nhạt nói.
Đại hán bị chém đứt tay đầu đầy mồ hôi, chịu đựng đau đớn giận giữ hét:
- Để lão tử chặt đứt cánh tay hắn mới tính! Nếu không thì đừng nghĩ nữa! Còn nữa, những kẻ ở đây, đừng hòng có tên nào chạy được! Hôm nay nếu không làm cho ta vừa lòng, các ngươi đều sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của đoàn lính đánh thuê Dạ Kiêu!
Thượng Quan Vũ Đồng nghe xong, sắc mặt hơi đổi, bởi vì nàng từng là kẻ trải qua mạo hiểm, đều có hiểu biết đối với danh tính của các đoàn lính đánh thuê. Đoàn lính đánh thuê Dạ Kiêu này kỳ thật cũng không lớn, bây giờ mới chỉ là đoàn lính đánh thuê cấp sáu, có hơn một ngàn năm trăm người, nhưng tại mạo hiểm giới ở đế đô cũng rất có danh tiếng bởi đoàn trưởng Dạ Kiêu của bọn họ là một Ma Kiếm Sĩ bậc ba!
Hắn từng dẫn dắt thủ hạ thành công giết được một con Băng Tuyết Lang Vương bậc năm, tuy rằng lúc ấy bọn họ tổn thất thảm trọng, nhưng thành công mang theo xác và tinh hạch của Băng Tuyết Lang Vương kia trở về. Chuyện này khiến Đế đô chấn động lớn, danh khí của đoàn lính đánh thuê Dạ Kiêu cũng từ lần đó mà thành công! Mà lúc đó bọn họ mới chỉ là một đoàn lính đánh thuê cấp tám, có hơn hai ba trăm người mà thôi.
Nguồn: http://truyen360.com
- Ha ha, thật tốt, danh tự thật dọa người nhỉ, ta chưa từng nghe qua!
Long Tường vẻ mặt châm chọc nhìn đại hán kia:
- Không biết đoàn lính đánh thuê của các ngươi có bao nhiêu người, có đông hơn người của Học viện Đế quốc chúng ta không?
Lời này của Long Tường làm cho không ít học sinh của Học Viện Đế Quốc nhíu mày, Isa nhẹ nhàng nói bên tai Lăng Tiêu:
- Long Tường giáo sư có điểm quá phận rồi, đây rõ ràng là việc tư của hắn, giờ lại muốn kéo theo tất cả mọi người chúng ta!
Bên cạnh đó cũng có học sinh cảm thấy bất mãn, than thở nói:
- Chẳng lẽ giáo sư Long Tường theo đuổi nữ nhân cũng cần tất cả giáo sư từ lớn đến bé hỗ trợ sao?
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Đồng và các giáo sư khác cũng có chút khó coi, lời này của Long Tường nói ra rất vô trách nhiệm.
Tuy nhiên, đám lính đánh thuê phía đối diện nghe xong lại có chút chần chờ, Học viện Đế quốc à, ngay cà đoàn trưởng Dạ Kiêu, một võ giả cực kỳ kiêu ngạo, cho tới giờ chưa từng nói ra lời xem thường Học viện Đế quốc, địa phương đó chính là cái nôi sản sinh ra những nhân tài của Đế quốc.
Trường kiếm của Long Tường run lên, cười lạnh nói:
- Còn chưa tránh ra, chẳng lẽ các ngươi đều muốn chết sao!