Nhìn vẻ tham lam toát lên trong mắt đối phương, lòng Dương Bách Xuyên trầm xuống, rất rõ ràng tên này muốn cướp Long Lân của anh.
Đối với Đinh Thiền mà nói, mảnh vảy cá vàng óng của vừa rồi chính là thần binh, cùng một cấp bậc với khôi giáp trên người hắn ta.
Thần binh ở trong mắt võ giả cổ chính là lợi khí, không phải phàm vật, có linh tính tồn tại.
Khôi giáp trên người hắn ta chính là chí bảo của Thần Tông, nếu hắn ta không phải là con trai tông chủ, còn có huyết mạch Tiên Thiên thì chưa đến lượt hắn ta sử dụng này.
Tấm khôi giáp này ẩn chứa bí mật Tiên Thiên, đã được truyền thừa mấy nghìn năm.
Nói về thần binh, nếu là loại hình công kích có thể gia tăng chiến lực lên gấp đôi, mà loại phòng ngự là càng trân quý, vừa rồi nếu không phải hắn ra khởi động khôi giáp, thần binh công kích của Dương Bách Xuyên đủ khiến hắn ta bị thương rồi.
Đinh Thiền vẫn luôn mong ước có được một thần binh loại công kích, đáng tiếc thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không ngờ hôm nay trên người Dương Bách Xuyên lại xuất hiện một món, hơn nữa thứ bậc còn không thấp, giống khôi giáp trên người hắn ta đều là thần bình trung phẩm.
Hiện tại ánh mắt Đinh Thiền nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy tham lam, trong đầu chỉ còn hai chữ: cướp đoạt.
Thực lực của Dương Bách Xuyên trong suy nghĩ của Đinh Thiền chỉ là Tiên Thiên tầng năm mà thôi, trong khí đó hắn ta lại là Tiên Thiên tầng sáu, bắt lấy đối phương không phải là chuyện khó.
Đinh Thiền nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng đang quan sát Đinh Thiền, nói chính xác hơn là quan sát khôi giáp trên người hắn ta. Lúc biết Đinh Thiền cũng có thần binh, anh sửng sốt một phen, bởi vì anh biết võ cổ giả không thể luyện chế được linh khí, đến cả tu chân giả cũng không có mấy ai luyện được.
Chẳng qua ngay sau đó anh lập tức bình thường trở lại, trên trái đất có di tích tu chân, xuất hiện linh khí cũng không kỳ lạ.
Dương Bách Xuyên đang kêu gào sư phụ trong đầu, bởi vì anh cảm giác có chút không đỡ nổi, công kích Long Lân bị khôi giáp của Đinh Thiền cản lại đã khiến anh mất đi ưu thế số một.
Muốn thoát thân rất khó, xem ra lần này đụng phải khắc tinh rồi.
“Sư phụ, tên này có khôi giáp linh khí, người bảo con nên làm gì bây giờ?” Dương Bách Xuyên gào thét gọi sư phụ Vân Thiên Tà.
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể cầu cứu sư phụ, không có biện pháp, thực lực của Đinh Thiền cao hơn anh một bậc, trên người lại có khôi giáp linh khí phòng ngự khiến công kích của Long Lân mất đi tác dụng.
Về pháp thuật, sư phụ truyền thụ cho anh ba loại pháp thuật, thuật Ngự Phong và thuật Tị Thủy thì không nói rồi, duy nhất thuật Khống Lôi có khả năng công kích thì anh chưa đủ điều kiện tu luyện.
Mà năm pháp thuật trong vu thuật, nhìn qua không có bao nhiêu tác dụng với Đinh Thiền.
Vì vậy Dương Bách Xuyên chỉ có thể cầu cứu sư phụ Vân Thiên Tà.
Vân Thiên Tà đáp lại rất nhanh, giống như đã chú ý đến tình huống của Dương Bách Xuyên từ lâu.
“Thằng nhóc này, đầu con có bị úng nước không? Muốn giấu Kim Đan Tam Chuyển trên người đến mốc meo à? Chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên nho nhỏ mà thôi, trên người có khôi giáp linh thì sao? Chỉ cần tu vi cường đại, cho dù đối phương có mặc mai rùa cũng có thể đánh thành cặn bã, đừng nhìn hắn ta đang mặc khôi giáp linh khí, cổ võ giả có thể phát huy ra uy lực chân chính của linh khí à?”
Vân Thiên Tà không nhanh không chậm mắng Dương Bách Xuyên, có vẻ không hề lo lắng chút nào.
“Đúng vậy, sao con có thể quên mất Kim Đan Tam Chuyển trong thời khắc quan trọng như vậy được nhỉ?” Dương Bách Xuyên lập tức tràn đầy.
Dựa theo công hiệu của Kim Đan Tam Chuyển, dùng xong tệ nhất cũng tăng lên một cảnh giới nhỏ, thế nhưng chừng đó đã đủ với anh rồi, ít nhất không cần lo lắng đấu không lại Đinh Thiền, nếu không thì chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Trong lòng anh khẽ chuyển, lấy ra một viên Kim Đan Tam Chuyển, nuốt xuống.
“Ầm~”
Kim Đan Tam Chuyển không phải là đan dược bình thường có thể so sánh, nó là đan dược cấp ba, hơn nữa còn là thượng phẩm.
Trong nháy mắt, đn dược trong cơ thể hóa thành một nguồn linh khí lớn.